Facebook
RSS Feed
Twitter
Ghét nhứt là mấy tay vào blog của lớp mà không comment
Featured Posts
-
Chúc mừng năm mới 2012
Đón chào năm mới 2012! Thay mặt toàn thể lớp 41D2 xin gửi đến tất cả các thành viên lớp 41D2 và gia đình lời chúc một năm mới an khang, thịnh vượng ...
-
Thư báo tin vui
Lẽ sống của chúng ta trong cuộc đời chính là trách nhiệm với bản thân mình, với cuộc sống mà cha mẹ ta ban tặng cho ta, với những người mà ta thân yêu nhất...
-
Lời chúc mừng tháng 12
Đầu tháng 12 Ban biên tập xin thay mặt toàn thể bà con xóm nhà lá 41D2 gửi đến những người có những ngày kỷ niệm trong tháng 12 lời chúc ...
-
Anniversary 10 years
Chương trình kỷ niệm 10 năm ngày rời giảng đường Lớp 41d2 - Khoa Công trình thủy - Đại học Xây dựng (niên khóa 1996-2001).
-
Sổ liên lạc
Thông tin cá nhân, số điện thoại của thành viên 41D2 liên tục được cập nhật, bổ sung tại đây
Oct 3, 2009
Ghét nhất
Sơn nghệ dạo này kiệm lời quá đấy. Vào đọc mà chỉ hehe là không được đâu đấy nhé. Anh em viết cái gì đó đi để mọi người còn đọc. Giống như Văn Hiếu đấy.
Oct 2, 2009
Thắc mắc về anh chàng Sơn Nghệ
Cái anh chàng Sơn Nghệ này buồn cười quá.
Có cái chức admin mà cứ đem rao bán suốt.
Vớ được em nào trong đó chưa Sơn ơi? Gái miền Tây là ưa các anh Bắc Kỳ cục lắm đấy (vì ít nhậu và thương vợ).
Có cái chức admin mà cứ đem rao bán suốt.
Vớ được em nào trong đó chưa Sơn ơi? Gái miền Tây là ưa các anh Bắc Kỳ cục lắm đấy (vì ít nhậu và thương vợ).
Sep 24, 2009
Labels:
Sống chậm
Rỗi việc hâm một tý
Tôi bây giờ đúng như kiểu Bác hồ thời ở Việt Bắc ấy các ông ạ, rỗi đếch chịu được, ngày nằm độc sách "thánh hiền", tối đi dạo quanh rừng cho đỡ cuồng chân.. (lý do : xin mời đọc bài trước), lương thị cứ bắt phải lĩnh, thế mới đau..
Xí sửng su hào lẳng củ tẻo
Cà là sủng xoảng loạn xi ngầu.. (thơ cổ)
Tạm dịch là
Tướng quân ra trận lấy đầu người trong chớp mắt
Cũng có lúc tần ngần trước một nhành hoa dại.
(hán dịch ra nôm, nôm dịch ra Việt. cái này ông nao hay đánh chắn thì dịch được*)
Đa nhân cách
Thưa các ngài gần đây tôi mới đọc một bài báo nói về các holigan bóng đá ở Ý, bọn này bị bắt vì đã có những hành động rất côn đồ, thậm trí mất nhân tính trong việc hành hạ các cổ dộng viên đối phương. Khi cảnh sát điều tra ra thì một số trong nhóm holigan này lại là các công chức rất mẫn cán, ban ngày họ chăm chỉ đi làm, rất hiền lành thậm trí nhút nhát, nhưng ban đêm họ biến thành con người hoàn toàn khác, đến mức có thể giết người và cực kỳ dễ bị kích động. Các nhà tâm lý giải thích đó là hiện tượng đa nhân cách. Tôi rất tâm đắc điều này, trong một xã hôi phát triển, con người luôn luôn phải vội vã, căng người ra để thích nghi với cuộc sống. Có rất nhiều điều rất tự nhiên người ta phải kìm nén, không được bộc lộ ra, stress, tiền bạc, công việc... Tất cả đã tạo ra một bộ mặt thứ hai hay một nhân cách thứ 2... Tất cả những dồn nén bí bích sống không đúng với con người mình (tự do muôn năm) sẽ tích tụ dần dần và đến một lúc nào đó nó sẽ buộc phải bùng nổ. Các ngài đừng ngạc nhiên khi bỗng nhiên một đồng nghiêp hết sưc hiền lành bỗng nhiên bị bắt vì tôi đánh nhau, hoặc một mệnh phụ có tiếng là chính chuyên bỗng bị đánh ghen tơi bời.
Những ước mơ
Tôi cũng như các ngài, chắc ai cũng có thời đã từng mơ tưởng mình sẽ giống như maradona, sẽ là ca sỹ, là vận động viên thể thao lớn..nhưng khi ta lớn lên sẽ sớm nhận ra rất mơ đấy không thể thành hiện thực, các giấc mơ cứ ít dần và thực tế hơn..(với tôi bây giờ ước mơ là " Vợ đẹp con khôn l..to tướng. Nhà cao cửa rộng d..to đùng" .Xin lỗi ngài quản trị mạng Sơn nghệ vì hơi bậy). Nhưng rồi các ước mơ thực tế kia cũng không dễ thành..(người ta đã bàn nhiều về chuyện nuôi dưỡng ước mơ)
Thời sinh viên
Trước khi tôi tốt nghiệp tú tài (cấp ba) và thi tiến sĩ (mùa thi năm bính tý tại trường thi ĐHXD, thực ra là thi đại học), ba tôi có hay kể cho tôi nghe về thời sinh viên sôi nổi của ông (Ở quê tôi người ta gọi là "bố" nhưng gọi theo cách của ngài Quang cẩu là "ba" cho nó sang). Thú thực tôi rất hứng thú về thời sinh viên của ông, thời của ông rất đói (đói theo nghĩ đen) nhưng thật là vui, với nhưng hoạt động đoàn thể, với nhưng hoà bão lý tưởng. Tình bạn, tình đồng niên đồng trí thời đó có vẻ gắn bó sâu đậm hơn (Quả thật các thời bao cấp khốn khó kéo lui lịch sử nước nhà vẫn có một cái gì đó khiên tôi luyến tiếc). Khi tôi bước chân vào giảng đường đại học với những bỡ ngỡ, dại dột, ngu muội nhưng cũng thật vui nhộn và đầy hoài bão. Ngài Quang cẩu là người học với tôi từ giai đoạn 1, nhóm của tôi hồi ấy gồm có 3 người :Tôi (miễn bàn). Ngài Quang cẩu, người có khuôn mặt lưỡi cày, có chiêu phím "chíu" bằng cách sốc lại cái vòng nhôm ở tay. Ngài Sơn "tá điền", người có bộ nhá cải mả, thằng cha này mà chi chi nổi cửa trì thì cấm có nhường ai. Tôi vẫn nhớ có những vụ đạp xe về nhà ngài Quang Cẩu, ngồi nghỉ ở cầu Long Biên, rồi vụ đạp xe sang nhà ngài Đạt ở làng Kim Lan hay gì đó gần Bát tràng phải qua một con đò có cô bé lái đò xinh vãi lúa.(mang tiếng đi thăm người ốm mà đánh chén no say ở nhà người ta)..Rôì sau đó gia đình hắn sắm cho con 81 máy 90 (Con này thực ra để đi buôn gà thì hợp hơn), tôi với hắn cưỡi 81 sàm sỡ gái ở phố Vọng bị đầu gấu nó phang cả cái điếu cày vào đầu (đầu tôi). Rồi sau này lên giai đoạn 2 gặp thêm cái anh Chung Nhắng cũng hay, hồi đầu tên này chuyên mặc áo thô, quần bò sơ vin, đã thấp lại còn đi xe cuốc, cứ kiễng chân nhìn điêu bỏ mẹ...Tên này dạo này thấy bảo dạo này cũng nốc bia như "thần chủng" và mồm thì lúc nào cũng như bát nhang vì đốt thuốc. Sau này khi ra trường cũng do nhiều lý do (không phaỉ do tôi) tôi cũng ít có điều kiện gặp lai đội này...41D2 với Thế Anh béo cứ tinh vi về mấy cái lisp cad (chẳng qua nhà có máy tính sớm). Thịnh đen lúc nào cũng bắng nha bắng nhắng nhưng mà thông minh, Công Hùng với qủa ria mép như "rét bất lơ" (Nhưng mà nói thật nhìn hơi bẩn)...còn nhiều nữa tất cả đều rất đẹp.. đúng là rất đẹp nhưng lúc đó thực ra lúc đó trong thâm tâm tôi cũng hơi thất vọng so với nhưng gì tôi hình dung về thời sinh viên, với những gì ba (bố) tôi kể. Có thể cơ chế thị trường, các quan điểm sống mới cũng đã bắt đầu thay đổi cả xã hội trong đó có cả giảng đường đại học. Lớp học theo tín chỉ, ý nghĩ của bạn cùng lớp quả thực giảm sút, anh em cũng không gắn bó theo một hoạt động đoàn thể hay sinh hoạt tập thể nào đó, Chơi với nhau thì theo từng nhóm hoặc theo địa phương...cũng có sự ganh đua về điểm trác (cái này thời nào cũng có) tóm lại là bắt đầu cũng có những toan tính...Các ngài đừng xỉ vả tôi nếu tôi nói sai nhé, hãy phạt tôi bằng 1 cốc bia..Chặc...ngồi giữa rừng thế này mà có cốc bia Hà Nôi thì 'khoái phải biết"
Thiên nhiên muôn năm
Ngài "Sơn nghệ"nói rất đúng, khi đi xa mới thât trân trọng những gì mình đã có. Đây thực ra không phải là lần đi xa đầu tiên của tôi, vì khi khi đi học là đã xa gia đình, rồi khi đi làm cũng đã đi nhiều nơi. Nhưng đúng là sống giữa thiên nhiên khiến tâm hồn người ta tĩnh lại được rất nhiều, nói các ngài đừng cười đúng là tôi cảm thấy mình bình thản hơn rất nhiều và thấy mình vị tha hơn, rũ bỏ mọi yêu ghét.. (Nói như Xuân Hinh là đã có thể thông cảm được với các tiền bối) Ngẫm nghĩ lại đúng là dù thế nào thì chúng ta cũng chỉ có một thời sinh viên duy nhất, thời kỳ đẹp nhất của mỗi người..
Bao giờ cho đến ngày xưa..
cám ơn thiên nhiên.
Thôi không hâm nữa…
*** rũ bỏ được mọi yêu ghét gì chứ cái vụ đá bong ở trường Y, ngài Dũng cave cứ lẽo đẽo theo tôi xin “Hiếu ơi cho tao đá tí” thì chắc là ngài ấy không tha thứ cho tôi đâu..hớ hớ..
Cậu em đi cùng với tôi hiên đang nuôi một con khỉ bị thợ săn bẫy dập tay, khôn vãi đái và tình cảm lắm...Dự định khi nào về Hà Nội sẽ mang về nuôi nhưng chưa biết có cách nào qua được cửa khẩu, anh em có cách nào mách hộ nhé
Xí sửng su hào lẳng củ tẻo
Cà là sủng xoảng loạn xi ngầu.. (thơ cổ)
Tạm dịch là
Tướng quân ra trận lấy đầu người trong chớp mắt
Cũng có lúc tần ngần trước một nhành hoa dại.
(hán dịch ra nôm, nôm dịch ra Việt. cái này ông nao hay đánh chắn thì dịch được*)
Đa nhân cách
Thưa các ngài gần đây tôi mới đọc một bài báo nói về các holigan bóng đá ở Ý, bọn này bị bắt vì đã có những hành động rất côn đồ, thậm trí mất nhân tính trong việc hành hạ các cổ dộng viên đối phương. Khi cảnh sát điều tra ra thì một số trong nhóm holigan này lại là các công chức rất mẫn cán, ban ngày họ chăm chỉ đi làm, rất hiền lành thậm trí nhút nhát, nhưng ban đêm họ biến thành con người hoàn toàn khác, đến mức có thể giết người và cực kỳ dễ bị kích động. Các nhà tâm lý giải thích đó là hiện tượng đa nhân cách. Tôi rất tâm đắc điều này, trong một xã hôi phát triển, con người luôn luôn phải vội vã, căng người ra để thích nghi với cuộc sống. Có rất nhiều điều rất tự nhiên người ta phải kìm nén, không được bộc lộ ra, stress, tiền bạc, công việc... Tất cả đã tạo ra một bộ mặt thứ hai hay một nhân cách thứ 2... Tất cả những dồn nén bí bích sống không đúng với con người mình (tự do muôn năm) sẽ tích tụ dần dần và đến một lúc nào đó nó sẽ buộc phải bùng nổ. Các ngài đừng ngạc nhiên khi bỗng nhiên một đồng nghiêp hết sưc hiền lành bỗng nhiên bị bắt vì tôi đánh nhau, hoặc một mệnh phụ có tiếng là chính chuyên bỗng bị đánh ghen tơi bời.
Những ước mơ
Tôi cũng như các ngài, chắc ai cũng có thời đã từng mơ tưởng mình sẽ giống như maradona, sẽ là ca sỹ, là vận động viên thể thao lớn..nhưng khi ta lớn lên sẽ sớm nhận ra rất mơ đấy không thể thành hiện thực, các giấc mơ cứ ít dần và thực tế hơn..(với tôi bây giờ ước mơ là " Vợ đẹp con khôn l..to tướng. Nhà cao cửa rộng d..to đùng" .Xin lỗi ngài quản trị mạng Sơn nghệ vì hơi bậy). Nhưng rồi các ước mơ thực tế kia cũng không dễ thành..(người ta đã bàn nhiều về chuyện nuôi dưỡng ước mơ)
Thời sinh viên
Trước khi tôi tốt nghiệp tú tài (cấp ba) và thi tiến sĩ (mùa thi năm bính tý tại trường thi ĐHXD, thực ra là thi đại học), ba tôi có hay kể cho tôi nghe về thời sinh viên sôi nổi của ông (Ở quê tôi người ta gọi là "bố" nhưng gọi theo cách của ngài Quang cẩu là "ba" cho nó sang). Thú thực tôi rất hứng thú về thời sinh viên của ông, thời của ông rất đói (đói theo nghĩ đen) nhưng thật là vui, với nhưng hoạt động đoàn thể, với nhưng hoà bão lý tưởng. Tình bạn, tình đồng niên đồng trí thời đó có vẻ gắn bó sâu đậm hơn (Quả thật các thời bao cấp khốn khó kéo lui lịch sử nước nhà vẫn có một cái gì đó khiên tôi luyến tiếc). Khi tôi bước chân vào giảng đường đại học với những bỡ ngỡ, dại dột, ngu muội nhưng cũng thật vui nhộn và đầy hoài bão. Ngài Quang cẩu là người học với tôi từ giai đoạn 1, nhóm của tôi hồi ấy gồm có 3 người :Tôi (miễn bàn). Ngài Quang cẩu, người có khuôn mặt lưỡi cày, có chiêu phím "chíu" bằng cách sốc lại cái vòng nhôm ở tay. Ngài Sơn "tá điền", người có bộ nhá cải mả, thằng cha này mà chi chi nổi cửa trì thì cấm có nhường ai. Tôi vẫn nhớ có những vụ đạp xe về nhà ngài Quang Cẩu, ngồi nghỉ ở cầu Long Biên, rồi vụ đạp xe sang nhà ngài Đạt ở làng Kim Lan hay gì đó gần Bát tràng phải qua một con đò có cô bé lái đò xinh vãi lúa.(mang tiếng đi thăm người ốm mà đánh chén no say ở nhà người ta)..Rôì sau đó gia đình hắn sắm cho con 81 máy 90 (Con này thực ra để đi buôn gà thì hợp hơn), tôi với hắn cưỡi 81 sàm sỡ gái ở phố Vọng bị đầu gấu nó phang cả cái điếu cày vào đầu (đầu tôi). Rồi sau này lên giai đoạn 2 gặp thêm cái anh Chung Nhắng cũng hay, hồi đầu tên này chuyên mặc áo thô, quần bò sơ vin, đã thấp lại còn đi xe cuốc, cứ kiễng chân nhìn điêu bỏ mẹ...Tên này dạo này thấy bảo dạo này cũng nốc bia như "thần chủng" và mồm thì lúc nào cũng như bát nhang vì đốt thuốc. Sau này khi ra trường cũng do nhiều lý do (không phaỉ do tôi) tôi cũng ít có điều kiện gặp lai đội này...41D2 với Thế Anh béo cứ tinh vi về mấy cái lisp cad (chẳng qua nhà có máy tính sớm). Thịnh đen lúc nào cũng bắng nha bắng nhắng nhưng mà thông minh, Công Hùng với qủa ria mép như "rét bất lơ" (Nhưng mà nói thật nhìn hơi bẩn)...còn nhiều nữa tất cả đều rất đẹp.. đúng là rất đẹp nhưng lúc đó thực ra lúc đó trong thâm tâm tôi cũng hơi thất vọng so với nhưng gì tôi hình dung về thời sinh viên, với những gì ba (bố) tôi kể. Có thể cơ chế thị trường, các quan điểm sống mới cũng đã bắt đầu thay đổi cả xã hội trong đó có cả giảng đường đại học. Lớp học theo tín chỉ, ý nghĩ của bạn cùng lớp quả thực giảm sút, anh em cũng không gắn bó theo một hoạt động đoàn thể hay sinh hoạt tập thể nào đó, Chơi với nhau thì theo từng nhóm hoặc theo địa phương...cũng có sự ganh đua về điểm trác (cái này thời nào cũng có) tóm lại là bắt đầu cũng có những toan tính...Các ngài đừng xỉ vả tôi nếu tôi nói sai nhé, hãy phạt tôi bằng 1 cốc bia..Chặc...ngồi giữa rừng thế này mà có cốc bia Hà Nôi thì 'khoái phải biết"
Thiên nhiên muôn năm
Ngài "Sơn nghệ"nói rất đúng, khi đi xa mới thât trân trọng những gì mình đã có. Đây thực ra không phải là lần đi xa đầu tiên của tôi, vì khi khi đi học là đã xa gia đình, rồi khi đi làm cũng đã đi nhiều nơi. Nhưng đúng là sống giữa thiên nhiên khiến tâm hồn người ta tĩnh lại được rất nhiều, nói các ngài đừng cười đúng là tôi cảm thấy mình bình thản hơn rất nhiều và thấy mình vị tha hơn, rũ bỏ mọi yêu ghét.. (Nói như Xuân Hinh là đã có thể thông cảm được với các tiền bối) Ngẫm nghĩ lại đúng là dù thế nào thì chúng ta cũng chỉ có một thời sinh viên duy nhất, thời kỳ đẹp nhất của mỗi người..
Bao giờ cho đến ngày xưa..
cám ơn thiên nhiên.
Thôi không hâm nữa…
*** rũ bỏ được mọi yêu ghét gì chứ cái vụ đá bong ở trường Y, ngài Dũng cave cứ lẽo đẽo theo tôi xin “Hiếu ơi cho tao đá tí” thì chắc là ngài ấy không tha thứ cho tôi đâu..hớ hớ..
Cậu em đi cùng với tôi hiên đang nuôi một con khỉ bị thợ săn bẫy dập tay, khôn vãi đái và tình cảm lắm...Dự định khi nào về Hà Nội sẽ mang về nuôi nhưng chưa biết có cách nào qua được cửa khẩu, anh em có cách nào mách hộ nhé
Sep 21, 2009
Labels:
Sống chậm
comment đây..comment đây
Sống chậm..
Chào tất cả các anh em, quả thật đúng là cũng có 24h/ngày như mọi người và cũng chẳng làm vương tướng gì nhưng đúng là thời gian này tôi mới có thể ngồi viết mấy dòng hỏi thăm anh em được, ở thành phố rõ ràng là cũng chẳng bận đến mức luôn tay chân (vẫn tán gái, nhậu nhẹt đều..) nhưng đầu óc không lúc nào tĩnh tâm được.. cơm áo, gạo tiền, con cái, công việc.. lúc nào cũng quay cuồng khiến người ta khôngthể thoát ra được, có những vẫn đề tưởng như đơn giản như đi thăm một người bạn hoặc một người họ hàng nhưng có khi lần nữa cả hàng năm mà không thực hiện được...
Dài dòng quá nhỉ, chả là đợt này tớ được phân công đi công tác ở Lào (công trường Thuỷ Điện Xekaman 1) Hiện tai đang mùa mưa và chủ đầu tư gặp khó khăn về vốn nên công trường thi công rât củ từ vì vậy công việc của tớ rất nhàn. Không phải và người muốn trốn tránh trách nhiệm với gia đình, với xã hội nhưng đúng là sang đây mới có thời gian" sống chậm" lại. Không bị con quấy, không bị vợ gào, mọi toan tính tạm gác lại (vì có tính cũng chẳng được). Công trường của tớ nằm trong vùng rừng nguyên sinh ở Trung Lào nên mọi cái còn hoang sơ lắm, tách biệt với thế giới văn minh (mới mắc được internet), thú rừng thay thực phẩm, rượu Lào thay voska.
Vẫn dài dòng quá nhỉ
Tóm ,nói chung điều tớ muốn nói là sang đây tớ cảm thấy : "tớ nhớ mẹ", "con yêu mẹ"..ha..ha
Đùa thế thôi chứ đúng là cũng muốn chia sẻ một điều với anh em và nhiều lúc cũng nên có thời gian tĩnh tâm lại để nhìn nhận cuộc sống, để cảm nhận được những điều giản dị và ý nghĩa của nó...có thể trong những điều nhìn lại đó là thời đại học vui vẻ, là lớp 41D2.
Tóm lại là gì nhỉ ? Tóm lại là thỉnh thoảng sống chậm lại một chút cũng thấy hay hay..
Chào tất cả các anh em, quả thật đúng là cũng có 24h/ngày như mọi người và cũng chẳng làm vương tướng gì nhưng đúng là thời gian này tôi mới có thể ngồi viết mấy dòng hỏi thăm anh em được, ở thành phố rõ ràng là cũng chẳng bận đến mức luôn tay chân (vẫn tán gái, nhậu nhẹt đều..) nhưng đầu óc không lúc nào tĩnh tâm được.. cơm áo, gạo tiền, con cái, công việc.. lúc nào cũng quay cuồng khiến người ta khôngthể thoát ra được, có những vẫn đề tưởng như đơn giản như đi thăm một người bạn hoặc một người họ hàng nhưng có khi lần nữa cả hàng năm mà không thực hiện được...
Dài dòng quá nhỉ, chả là đợt này tớ được phân công đi công tác ở Lào (công trường Thuỷ Điện Xekaman 1) Hiện tai đang mùa mưa và chủ đầu tư gặp khó khăn về vốn nên công trường thi công rât củ từ vì vậy công việc của tớ rất nhàn. Không phải và người muốn trốn tránh trách nhiệm với gia đình, với xã hội nhưng đúng là sang đây mới có thời gian" sống chậm" lại. Không bị con quấy, không bị vợ gào, mọi toan tính tạm gác lại (vì có tính cũng chẳng được). Công trường của tớ nằm trong vùng rừng nguyên sinh ở Trung Lào nên mọi cái còn hoang sơ lắm, tách biệt với thế giới văn minh (mới mắc được internet), thú rừng thay thực phẩm, rượu Lào thay voska.
Vẫn dài dòng quá nhỉ
Tóm ,nói chung điều tớ muốn nói là sang đây tớ cảm thấy : "tớ nhớ mẹ", "con yêu mẹ"..ha..ha
Đùa thế thôi chứ đúng là cũng muốn chia sẻ một điều với anh em và nhiều lúc cũng nên có thời gian tĩnh tâm lại để nhìn nhận cuộc sống, để cảm nhận được những điều giản dị và ý nghĩa của nó...có thể trong những điều nhìn lại đó là thời đại học vui vẻ, là lớp 41D2.
Tóm lại là gì nhỉ ? Tóm lại là thỉnh thoảng sống chậm lại một chút cũng thấy hay hay..
Sep 20, 2009
Chào lớp trưởng, chào 41D2!
Nghe Đỗ Quang nói chuyện về chuyến du hí vùng cao nghe sướng cả người! Lên Sapa là niềm ao ước của tôi đấy!
Chỉ hơi bất ngờ Ngọc Dũng bi giờ lại đi thi công cầu nhỉ. Ngày xửa ngày xưa nghe nói hắn làm gì nội thất cơ mà (có công ty riêng hẳn hoi nhé). Chắc chán rồi hả?
Ngày xưa tôi cũng đã từng đầu quân ở cầu Tổng Thăng Long đấy. Có nhiều cái hay phải biết Dũng nhỉ.
Hỏi Quang tí: Lên đấy chỉ đi tắm thuốc người Dao thôi à? Nếu đúng vậy là thiếu xót rất nhớn của mấy đồng chí vùng cao rồi.
Các đồng chí của lớp ta khoẻ cả chứ?
Nghe Đỗ Quang nói chuyện về chuyến du hí vùng cao nghe sướng cả người! Lên Sapa là niềm ao ước của tôi đấy!
Chỉ hơi bất ngờ Ngọc Dũng bi giờ lại đi thi công cầu nhỉ. Ngày xửa ngày xưa nghe nói hắn làm gì nội thất cơ mà (có công ty riêng hẳn hoi nhé). Chắc chán rồi hả?
Ngày xưa tôi cũng đã từng đầu quân ở cầu Tổng Thăng Long đấy. Có nhiều cái hay phải biết Dũng nhỉ.
Hỏi Quang tí: Lên đấy chỉ đi tắm thuốc người Dao thôi à? Nếu đúng vậy là thiếu xót rất nhớn của mấy đồng chí vùng cao rồi.
Các đồng chí của lớp ta khoẻ cả chứ?
Sep 8, 2009
Cuộc hội ngộ vùng cao
Kính chào các đồng chí 41D2
Dạo này anh em ai cũng bận bịu cả hay sao đấy mà không thấy có gì mới cả?
Tôi dạo này đi công tác ở những vùng xa nên cũng ít online, còn anh em khác đâu hết cả rồi?
Ông Sơn Nghệ dạo này lương cao hay bị gái Cần Thơ bắt mất hồn rồi nên cũng lười ghê.
Tôi vừa có chuyến đi lên Lào Cai. Cứ tưởng sẽ bơ vơ một mình nơi đất khách nhưng không ngờ là gặp mấy anh em lớp mình.
1. Đồng chí Nguyễn Mạnh Đạt số ĐT mới nhất 0915926869. Rất ốm yếu. Bọn tôi đoán là vì chưa lấy được vợ. Dạo này làm giám sát A của một DA khu công nghiệp ở Tằng Lỏng cách Lào Cai 30 km nên rất hay luyện món Chiếc nón kỳ diệu (chẵn phải lẻ trái) hay vì thế nên ốm yếu cũng nên.
2. Đồng chí Trần Ngọc Dũng số ĐT mới nhất 0902198388. Khá phong độ. Dạo này làm Chỉ huy trưởng một công trình cầu của Tổng Hà Nội gần Sapa (tôi hơi choáng vì mình làm cầu bao nhiêu năm nay mà chưa được làm đội trưởng còn nó thì một phát ăn ngay, quá giỏi). Anh em nào đi Sapa nhớ gọi ngay cho đồng chí này. Đảm bảo sẽ được đi tắm thuốc người Dao ngay không mất tiền (đồng chí ấy bao).
3. Đồng chí Lê Thanh Tiến số ĐT mới nhất 0934631618. Uống bia rượu cũng được. Dạo này phụ trách kế hoạch của mấy DA thủy điện nhỏ nên nắm Lào Cai trong lòng bàn tay. Ai cần gì thì phone ngay (ý tôi là các quan hệ với các cơ quan ban ngành Lào Cai đấy mà).
Mấy anh em có buổi uống bia rất vui tại quán bờ sông lộng gió gần Đài tưởng niệm Lào Cai. Nửa bữa đồng chí Đạt xin dừng vì quá ốm còn lại tôi với Dũng và Tiến uống tiếp. Chán đồng chí Đạt quá.
Mong anh em động viên các đồng chí D2 chưa vợ thì lấy vợ đi thôi không thì sắp có vấn đề ngay.
Mong mọi người đưa lên blog nơi đang công tác, công việc đang làm để anh em có thể hỗ trợ.
Ví dụ như đợt vừa rồi đồng chí Dũng nhớ ra tôi đang làm cầu thì thôi rồi, tắm thuốc mệt nghỉ.
Vài lời ngắn gọn về đợt đi công tác vừa rồi mong anh em vui vẻ, mạnh khỏe.
Trân trọng kính chào anh em D2./.
Dạo này anh em ai cũng bận bịu cả hay sao đấy mà không thấy có gì mới cả?
Tôi dạo này đi công tác ở những vùng xa nên cũng ít online, còn anh em khác đâu hết cả rồi?
Ông Sơn Nghệ dạo này lương cao hay bị gái Cần Thơ bắt mất hồn rồi nên cũng lười ghê.
Tôi vừa có chuyến đi lên Lào Cai. Cứ tưởng sẽ bơ vơ một mình nơi đất khách nhưng không ngờ là gặp mấy anh em lớp mình.
1. Đồng chí Nguyễn Mạnh Đạt số ĐT mới nhất 0915926869. Rất ốm yếu. Bọn tôi đoán là vì chưa lấy được vợ. Dạo này làm giám sát A của một DA khu công nghiệp ở Tằng Lỏng cách Lào Cai 30 km nên rất hay luyện món Chiếc nón kỳ diệu (chẵn phải lẻ trái) hay vì thế nên ốm yếu cũng nên.
2. Đồng chí Trần Ngọc Dũng số ĐT mới nhất 0902198388. Khá phong độ. Dạo này làm Chỉ huy trưởng một công trình cầu của Tổng Hà Nội gần Sapa (tôi hơi choáng vì mình làm cầu bao nhiêu năm nay mà chưa được làm đội trưởng còn nó thì một phát ăn ngay, quá giỏi). Anh em nào đi Sapa nhớ gọi ngay cho đồng chí này. Đảm bảo sẽ được đi tắm thuốc người Dao ngay không mất tiền (đồng chí ấy bao).
3. Đồng chí Lê Thanh Tiến số ĐT mới nhất 0934631618. Uống bia rượu cũng được. Dạo này phụ trách kế hoạch của mấy DA thủy điện nhỏ nên nắm Lào Cai trong lòng bàn tay. Ai cần gì thì phone ngay (ý tôi là các quan hệ với các cơ quan ban ngành Lào Cai đấy mà).
Mấy anh em có buổi uống bia rất vui tại quán bờ sông lộng gió gần Đài tưởng niệm Lào Cai. Nửa bữa đồng chí Đạt xin dừng vì quá ốm còn lại tôi với Dũng và Tiến uống tiếp. Chán đồng chí Đạt quá.
Mong anh em động viên các đồng chí D2 chưa vợ thì lấy vợ đi thôi không thì sắp có vấn đề ngay.
Mong mọi người đưa lên blog nơi đang công tác, công việc đang làm để anh em có thể hỗ trợ.
Ví dụ như đợt vừa rồi đồng chí Dũng nhớ ra tôi đang làm cầu thì thôi rồi, tắm thuốc mệt nghỉ.
Vài lời ngắn gọn về đợt đi công tác vừa rồi mong anh em vui vẻ, mạnh khỏe.
Trân trọng kính chào anh em D2./.
Aug 31, 2009
41D2 thân mến!
Dạo này anh em đều bận cả hay sao mà chẳng thấy vị nào đăng bài vậy nhỉ. Thời gian qua tôi bận quá, nhưng hôm nay vào lại chẳng thấy anh em tham gia. Thấy mang mác buồn!
Anh em chịu khó tham gia đi, có gì còn biết thông tin thường xuyên hoặc hỗ trợ nhau trong chuyên môn chứ!
Sơn Nghệ dạo này mải đi tán gái hay sao ấy các đồng chí nhỉ? Chẳng thấy hắn đâu cả!
Dạo này anh em đều bận cả hay sao mà chẳng thấy vị nào đăng bài vậy nhỉ. Thời gian qua tôi bận quá, nhưng hôm nay vào lại chẳng thấy anh em tham gia. Thấy mang mác buồn!
Anh em chịu khó tham gia đi, có gì còn biết thông tin thường xuyên hoặc hỗ trợ nhau trong chuyên môn chứ!
Sơn Nghệ dạo này mải đi tán gái hay sao ấy các đồng chí nhỉ? Chẳng thấy hắn đâu cả!
May 22, 2009
Labels:
41d2,
cưới xin,
thông tin
Đào Văn Cường
Một người bạn thân của chúng ta, người mà chúng ta đã quen biết bấy lâu, hiểu rất rõ về anh ấy! Tôi muốn nói đến anh Đào Văn Cường!
Thật xúc động và buồn đau khi anh tuyên bố với tôi là sẽ chia tay Hội "Những người cao tuổi không yêu" mà anh là một thành viên không thể thiếu bấy lâu.
Không biết anh Cường có chuẩn bị tâm lý cho sự cam kết lâu dài này không?! Rất mong được những người đi trước có ý kiến!
Dù sao trên phương diện cá nhân, tôi rất lấy làm tiếc nhưng cũng phải động viên anh cố gắng hoàn thành tốt những nhiệm vụ cao cả sau này mà trước tiên là trong đêm tân hôn phải "phá cái chân giường" đúng theo kinh nghiệm của những thành viên 41D2 đi trước.
Hôn lễ dự kiến được tổ chức vào ngày 18/6/2009 - Địa điểm và thời gian: some where (tớ chưa kịp hỏi, hoặc ĐV Cường quên mất hoặc có ý thay đổi địa điểm và thời gian để các chị em liên quan không tìm thấy (^_^)
Khổ chủ sẽ thông báo chi tiết và đăng ảnh tiếp sau thư này!
Mong bà con liên hệ đi dự hôn lễ của Đào Văn Cường đầy đủ và trang trọng
Trân trọng.
Cần Thơ, ngày 22 tháng 5 năm 2009.
Thay mặt BLL
(đã ký)
Nguyễn Thành Sơn
Nơi nhận:
- Blog lớp
- thành viên 41D2 (email)
- Lưu hộp thư (sonpetro.vi@gmail.com)
May 14, 2009
May 10, 2009
Labels:
blog,
sưu tầm,
xã hội
Tướng Giáp!
Những đoạn (…) là tự ý đục bỏ
Tiếng vỗ tay như vỡ tung Cung Hữu Nghị Việt Xô khi Thủ tướng Võ Văn Kiệt nhấn giọng: “Xin chào mừng Đại tướng Võ Nguyên Giáp, thời đó là Tổng Tư lệnh Chiến dịch Điện Biên Phủ, người đã chấp hành triệt để và sáng tạo quyết định của Chủ tịch Hồ Chí Minh và Bộ Chính Trị, cùng Bộ Chỉ huy Chiến dịch, chỉ đạo trận quyết chiến chiến lược Điện Biên Phủ giành toàn thắng”. Thật khó biết điều gì đang diễn ra trong lòng Tướng Giáp, từ lâu ông đã có một gương mặt rất ít biểu lộ. Nhưng, những giọt nước mắt của những người có mặt hôm ấy thì không thể kềm chế, chúng lăn rất nhanh trên má họ; lăn khi, tiếng vỗ tay vẫn cứ kéo dài. Hôm ấy là ngày 6-5-1994, tại Hà Nội, Nhà nước tổ chức lễ kỷ niệm 40 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ.
Bài diễn văn dài của Thủ tướng Võ Văn Kiệt chỉ vỏn vẹn có 59 từ nói về Tướng Giáp, lại được viết rất công thức, “rào đón” bằng cả “Bộ Chính Trị” và “Bác Hồ”. Sở dĩ, chúng có thể tạo ra sự rung động đặc biệt đến vậy, là vì đó là lần đầu tiên trong hơn một thập kỷ, cái tên Võ Nguyên Giáp lại được nhắc đến trong một buổi lễ chính thức. Điện Biên Phủ là một chiến thắng “chấn động”, một chiến thắng đưa Võ Nguyễn Giáp trở thành một bậc tướng huyền thoại. Nhưng, năm 1984, khi chuẩn bị số đặc biệt mừng 30 năm Điện Biên, vào giờ chót, một tờ báo lớn đã phải “bóc” hình Tướng Giáp.
…
…
Trước lễ 7-5-1994, khi gặp phỏng vấn ông, tôi đã đặt một câu hỏi mà sau đó, báo Tuổi Trẻ “tự ý đục bỏ”: Thưa Đại tướng, khi Chiến dịch Hồ Chí Minh diễn ra, Đại tướng đang là Bộ trưởng Quốc Phòng, Bí thư Quân ủy, Tổng Tư lệnh các Lực lượng Vũ trang, nhưng tại sao vai trò của Đại tướng rất ít được nhắc tới trong hồi ký Đại Thắng Mùa Xuân của tướng Văn Tiến Dũng? Tướng Giáp đáp: “Nhật ký Tổng Hành Dinh ghi rõ, trong những ngày ấy, tôi lệnh gì, anh Ba (Lê Duẩn) lệnh gì. Tôi nghĩ, các nhà sử học muốn tìm hiểu sự thật nên tiếp cận với các tài liệu chính thức ở Tổng Hành Dinh thay vì thông qua lời tuyên bố của một ai đó”. Khi nói tới “Nhật ký Tổng Hành Dinh” ông quay qua nói với thiếu tướng Lê Phi Long, người cùng có mặt trong buổi phỏng vấn: “Cậu biết rõ điều này, Phi Long”.
Thiếu tướng Lê Phi Long nguyên Cục phó Cục Tác chiến, là người từng có nhiều năm làm việc trong Tổng Hành dinh. Có những giai đoạn như Mậu Thân, tướng Long được giao nhiệm vụ theo dõi chiến trường, mỗi ngày làm 3 báo cáo, sáng (6g), trưa (12g), chiều (6g) cho một số ủy viên Bộ Chính trị. Ông, có thể nói, vừa là một chứng nhân, vừa là một người tạo ra lịch sử. Trong Chiến dịch Hồ Chí Minh, ông Lê Phi Long là Chủ nhiệm “Hướng Tây Nguyên”, ở bên cạnh Tướng Giáp cho đến giai đoạn quyết định, được giao làm Trưởng phòng Tác chiến “Cánh quân Duyên Hải” do tướng Lê Trọng Tấn chỉ huy, “thần tốc” đánh từ Trị Thiên vào thẳng Dinh Độc Lập.
…
Tướng Giáp kể lại rằng, trong cái ngày 30-4 ấy, sau khi nhận được tin báo Tổng thống Dương Văn Minh đầu hàng. Ông đã rời Tổng Hành Dinh, một mình bước ra phố. Khi đó ông có cái cảm giác của một tướng quân đã đánh xong thành lũy cuối cùng, đã hoàn thành nhiệm vụ. Có lẽ trong giờ phút hạnh phúc đó, Tướng Giáp không thể ngờ những gì sắp xảy ra với mình.
…
Tướng Giáp kể lại rằng, trong cái ngày 30-4 ấy, sau khi nhận được tin báo Tổng thống Dương Văn Minh đầu hàng. Ông đã rời Tổng Hành Dinh, một mình bước ra phố. Khi đó ông có cái cảm giác của một tướng quân đã đánh xong thành lũy cuối cùng, đã hoàn thành nhiệm vụ. Có lẽ trong giờ phút hạnh phúc đó, Tướng Giáp không thể ngờ những gì sắp xảy ra với mình.
… Tháng 3 năm 1985, Tướng Giáp, lúc này đã không còn chức Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, vào Huế dự lễ mừng “10 năm giải phóng”. Cùng đi với ông có Tướng Lê Trọng Tấn, lúc bấy giờ là Tổng Tham mưu Trưởng và Tướng Lê Phi Long. Họ được đón tiếp khá nồng hậu và được bố trí nghỉ tại khu nhà nghỉ xưa kia của Ngô Đình Cẩn ở Huế. Tướng Lê Phi Long kể: “Anh Văn gọi tôi tới cùng đi dạo chơi quanh vườn và nói: “Lâu nay các cậu có nghe người ta nói gì về mình không?” Tôi trả lời. Anh bảo: “Sao không thấy nói lại! Trong tình hình phức tạp hiện nay, con người ta có thể bị phân hóa thành 3 thái độ: một là thẳng thắn đấu tranh bảo vệ sự thật, chân lý; hai là trong khi chưa có điều kiện nói ra sự thật thì ngồi yên kiên trì chờ đợi; ba là cơ hội, xuyên tạc, sẵn sàng đổi trắng thay đen, bóp méo sự thật. Các cậu có đủ dũng khí thì theo cách một, chưa có điều kiện thì chọn cách 2, còn cách 3, thì phải tuyệt đối tránh”.
Hôm sau, đoàn của Tướng Giáp vào Đà Nẵng bằng đường bộ. Trên đèo Hải Vân, khác với không khí nồng hậu mà Huế giành cho Đại tướng, Đà Nẵng chỉ cử một tỉnh ủy viên trẻ măng, vô danh ra đón, không có đại diện Quân khu, Tỉnh đội. Tướng Lê Phi Long nhớ lại: “Chúng tôi rất bực mình, nhưng anh Văn vẫn bình thản”. Đêm ấy, Đoàn nghỉ ở nhà khách Mỹ Khê, sáng hôm sau, theo chương trình, đoàn sẽ đến đặt vòng hoa tại đài liệt sỹ trước khi dự lễ mừng chiến thắng. Nhưng đợi mãi, không thấy ai phát thư mời và phù hiệu cho đoàn của “anh Văn”. Các sỹ quan đi cùng hỏi thì được trả lời: “Mời ai đã có chủ định, kế hoạch cả. Ai không có giấy thì coi như không được mời”.
Hôm sau, đoàn của Tướng Giáp vào Đà Nẵng bằng đường bộ. Trên đèo Hải Vân, khác với không khí nồng hậu mà Huế giành cho Đại tướng, Đà Nẵng chỉ cử một tỉnh ủy viên trẻ măng, vô danh ra đón, không có đại diện Quân khu, Tỉnh đội. Tướng Lê Phi Long nhớ lại: “Chúng tôi rất bực mình, nhưng anh Văn vẫn bình thản”. Đêm ấy, Đoàn nghỉ ở nhà khách Mỹ Khê, sáng hôm sau, theo chương trình, đoàn sẽ đến đặt vòng hoa tại đài liệt sỹ trước khi dự lễ mừng chiến thắng. Nhưng đợi mãi, không thấy ai phát thư mời và phù hiệu cho đoàn của “anh Văn”. Các sỹ quan đi cùng hỏi thì được trả lời: “Mời ai đã có chủ định, kế hoạch cả. Ai không có giấy thì coi như không được mời”.
Lễ mừng Chiến thắng Đà Nẵng năm ấy được tổ chức trọng thể vì có Tổng Bí thư Lê Duẩn tới dự. Tướng Lê Phi Long kể, “chúng tôi rất băn khoăn, liền xin ý kiến của anh Tấn và anh Văn”. Trong đoàn có ý kiến, thôi không dự lễ nữa. Tướng Giáp suy nghĩ rất lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta vào đây không phải vì lễ lạt mà còn để viếng những đồng đội, đồng chí đã ngã xuống trên mảnh đất này. Đã tổ chức viếng thì phải tổ chức trang trọng, chu đáo theo đúng nghi thức quân đội”. Lập tức, Tướng Lê Trọng Tấn ra lệnh cho Bộ Tư lệnh Quân Khu 5 tổ chức một lễ viếng riêng có đủ tiêu binh, quân nhạc và đích thân một vị trong Bộ Tư lệnh phải tháp tùng. Quân Khu 5, đương nhiên phải tuân lệnh. Sáng hôm sau, xung quanh đài liệt sỹ, dân chúng kéo đến rất đông, họ đến không phải được triệu tập. Họ đến để xem mặt vị tướng lừng danh mà họ vô cùng yêu mến.
…
Đại tướng Võ Nguyên Giáp sinh năm 1911 tại thôn An Xá, xã Lộc Thủy, huyện Lệ Thủy, Quảng Bình. Tướng Giáp kể: “Ông ngoại tôi vốn là một lãnh binh theo nghĩa quân Cần Vương, mỗi khi Tây về làng bà ngoại lại phải bỏ mẹ tôi vào quang thúng gánh chạy”.
…
Đại tướng Võ Nguyên Giáp sinh năm 1911 tại thôn An Xá, xã Lộc Thủy, huyện Lệ Thủy, Quảng Bình. Tướng Giáp kể: “Ông ngoại tôi vốn là một lãnh binh theo nghĩa quân Cần Vương, mỗi khi Tây về làng bà ngoại lại phải bỏ mẹ tôi vào quang thúng gánh chạy”.
Những năm học ở Trường Quốc học Huế, cậu Giáp học rất xuất sắc, thường tới nhà cụ Phan Bội Châu đàm đạo và được cụ Phan cho mặc sức sử dụng kho sách của mình. Giáp cũng chơi thân với thầy giáo Đặng Thai Mai. Con gái cụ Mai, bà Đặng Bích Hà, sau này là phu nhân đại tướng, kể: “Ba tôi lớn hơn nhà tôi một giáp, nhưng hai người là bạn vong niên, rất thân nhau”.
Năm 1929, 18 tuổi, lần đầu tiên tướng Giáp ra Hà Nội. Một người đồng chí của ông ở Tân Việt, ông Nguyễn Văn Tạo, dẫn ông ra Cửa Bắc, thành Hà Nội để nhìn hai vết đạn đại bác của Pháp đánh dấu thành Hà Nội thất thủ. Tướng giữ thành Hoàng Diệu tự sát. Lúc dạy học ở Thăng Long, ông Giáp thường nói về tinh thần yêu nước và quá khứ anh hùng. Ông vẫn thường dẫn học trò ra đê Giảng Võ coi mộ Francis Garnier; ra Cầu Giấy chỉ cho học sinh mộ Henri Rivière để nung nấu họ tinh thần chống Pháp.
Một trong những học trò của Tướng Giáp, ông Bùi Diễm, một người đã từng là Bộ trưởng Phủ Thủ tướng Việt Nam Cộng Hòa năm 1965, nhớ lại: Khi tôi vào trường Thăng Long, nơi đây đã sôi sục ý chí chống Pháp và những cuộc tranh luận về tương lai cho xã hội Việt Nam. Ban giáo sư gồm những người như ông Phan Thanh, Đặng Thai Mai, Hoàng Minh Giam, Trần Văn tuyên… Nhưng trong tất cả những nhân vật đáng nhớ, đặc biệt có một người tôi khó quên: đó là ông Võ Nguyên Giáp, người dạy tôi về môn Sử. Dáng người nhỏ nhắn song nhìn vào ông thì thấy cả một bầu nhiệt huyết. Những gì về ông Giáp hồi ấy thật đặc biệt, vì vậy mà hơn nửa thế kỷ sau, tôi vẫn còn nhớ rõ rệt. Phần giảng dạy của ông về Nã Phá Luân (Napoléon) rất ly kỳ. Ông trình bày tường tận chiến thuật và chiến lược của Nã Phá Luân bằng cách tả rõ từng trận đánh nhỏ một. Hình như ông đã in tất cả trong đầu và Sử trở thành một phần trong con người ông. Ông như chìm đắm vào thế giới của mình và ông lôi kéo học trò vào thế giới đó. Trong giờ ông giảng, học sinh thường im lặng như tờ… (Bùi Diễm- Gọng Kìm Lịch Sử, Phạm Quang Khai, 2000, tr. 21,22,23).
Lần ra Hà Nội năm 1929 để bàn với chi bộ Vinh và Hà Nội tổ chức cho Nguyễn Thị Minh Khai đi thoát ly, theo lời kể của chị Hồng Anh, con gái Tướng Giáp: “Cha tôi lần đầu tiên nghe nhắc đến cái tên Nguyễn Thị Quang Thái (cô em gái trẻ, thông minh và rất xinh đẹp của Nguyễn Thị Minh Khai-HĐ). Trong chuyến tàu cha tôi trở lại Huế, tới Vinh thì gặp mẹ tôi (Quang Thái) lên tàu, cùng với một nữ sinh Đồng Khánh. Lúc đó mẹ tôi mặc áo dài, tóc để xõa, da trắng, gương mặt sáng. Nhưng điểm gây ấn tượng với cha tôi nhất là đôi mắt”. Năm 1935, họ cưới nhau.
Năm 1940, Võ Nguyên Giáp và Phạm Văn Đồng được tổ chức đưa sang Vân Nam. Giáp chia tay với người vợ trẻ Nguyễn Thị Quang Thái khi họ vừa có Hồng Anh, con gái đầu lòng. Đó là lần chia tay cuối. Sau khi Giáp ra đi, Nguyễn Thị Quang Thái bị Pháp bắt và năm 1944 chết trong nhà tù.
Năm 1946, Võ Nguyên Giáp tới thăm gia đình ông Đặng Thai Mai khi gia đình giáo sư vừa rời Sầm Sơn ra Hà Nội sau khi từ chối một chức bộ trưởng trong chính phủ Trần Trong Kim. Năm ấy, bà Đặng Bích Hà bước sang tuổi 19, đẹp và là “tiểu thư” trong một gia đình danh giá. Mối tình của họ đã đưa bà Đặng Bích Hà lên chiến khu, sinh cho ông thêm hai cô gái, và đúng năm 1954 sinh hạ người con trai thứ nhất, đặt tên là Võ Điện Biên.
Năm 1940, Võ Nguyên Giáp và Phạm Văn Đồng được tổ chức đưa sang Vân Nam. Giáp chia tay với người vợ trẻ Nguyễn Thị Quang Thái khi họ vừa có Hồng Anh, con gái đầu lòng. Đó là lần chia tay cuối. Sau khi Giáp ra đi, Nguyễn Thị Quang Thái bị Pháp bắt và năm 1944 chết trong nhà tù.
Năm 1946, Võ Nguyên Giáp tới thăm gia đình ông Đặng Thai Mai khi gia đình giáo sư vừa rời Sầm Sơn ra Hà Nội sau khi từ chối một chức bộ trưởng trong chính phủ Trần Trong Kim. Năm ấy, bà Đặng Bích Hà bước sang tuổi 19, đẹp và là “tiểu thư” trong một gia đình danh giá. Mối tình của họ đã đưa bà Đặng Bích Hà lên chiến khu, sinh cho ông thêm hai cô gái, và đúng năm 1954 sinh hạ người con trai thứ nhất, đặt tên là Võ Điện Biên.
Khi phân công trong Đảng, Hồ Chí Minh nói: “Việc quân sự giao cho chú Giáp”. Cụ Hồ cũng đã từng cử Võ Nguyên Giáp sang Trung Quốc học quân sự. Nhưng trên đường đi, Chiến tranh Thế giới thứ hai đưa người Pháp ở chính quốc vào thế thua, Hồ Chí Minh thấy thời cơ tới nên gọi ông trở lại. Từ đó ông không có thêm cơ hội để học qua bất cứ một trường lớp nào. Có lẽ, chính những năm dạy sử ở Trường Thăng Long đã hình thành nên tư duy quân sự ấy.
Thiếu tướng Lê Phi Long cho rằng: “Ngoài tài năng còn có một yếu tố quan trọng khác, ông là một người có đầu óc thực tiễn ghê gớm, luôn tổng kết trong thắng, trong bại để tìm ra cách đánh mới”. Trong chiến dịch Điện Biên Phủ, Đại tướng đã quyết định thay đổi từ “đánh nhanh, thắng nhanh” sang “đánh chậm, thắng chắc”. Một quyết định mà theo GS Phan Huy Lê, trở thành nhân tố làm nên Điện Biên Phủ. Một quyết định mà theo thượng tướng Lê Trọng Tấn, tránh cho toàn bộ lực lượng của ta bị “phơi áo” trong lòng chảo Điện Biên. Nhưng quyết định đó không chỉ là kết quả của “11 ngày đêm trăn trở”. Theo thiếu tướng Lê Phi Long, từ tháng 5-1953 sau trận Nà Sản, Đại tướng đã quyết định thành lập một tổ nghiên cứu 24 người nằm trong rừng lim khu căn cứ Định Hóa để “chuẩn bị lý luận đánh tập đoàn cứ điểm”. Tướng Lê Phi Long là một trong 24 sỹ quan nằm trong “Tổ Nhiên cứu” ấy.
Thiếu tướng Lê Phi Long cho rằng: “Ngoài tài năng còn có một yếu tố quan trọng khác, ông là một người có đầu óc thực tiễn ghê gớm, luôn tổng kết trong thắng, trong bại để tìm ra cách đánh mới”. Trong chiến dịch Điện Biên Phủ, Đại tướng đã quyết định thay đổi từ “đánh nhanh, thắng nhanh” sang “đánh chậm, thắng chắc”. Một quyết định mà theo GS Phan Huy Lê, trở thành nhân tố làm nên Điện Biên Phủ. Một quyết định mà theo thượng tướng Lê Trọng Tấn, tránh cho toàn bộ lực lượng của ta bị “phơi áo” trong lòng chảo Điện Biên. Nhưng quyết định đó không chỉ là kết quả của “11 ngày đêm trăn trở”. Theo thiếu tướng Lê Phi Long, từ tháng 5-1953 sau trận Nà Sản, Đại tướng đã quyết định thành lập một tổ nghiên cứu 24 người nằm trong rừng lim khu căn cứ Định Hóa để “chuẩn bị lý luận đánh tập đoàn cứ điểm”. Tướng Lê Phi Long là một trong 24 sỹ quan nằm trong “Tổ Nhiên cứu” ấy.
Năm 1975, kết thúc chiến tranh. Năm 1977, Đại tướng Võ Nguyên Giáp được cho thôi chức Bí thư Quân ủy trung ương, thôi bộ trưởng Bộ Quốc phòng, những chức vụ mà ông được giao kể từ năm 1946. Năm 1982, ông không còn là ủy viên Bộ Chính trị. Năm 1983, ông được giao kiêm nhiệm chức Chủ tịch Ủy ban Quốc gia về sinh đẻ có kế hoạch. Năm 1983, dân gian làm thơ: “Nhà thơ làm kinh tế/Thống chế đi đặt vòng”. Cũng trong năm 1983 ấy, ông về quê, thảnh thơi đi bộ ra chợ Tréo (huyện Lệ Thủy, Quảng Bình). Chợt hỏi: “Bún chợ Tréo chấm ruốc, giờ có còn ngon không?”. Mấy người dân quê nghe “bún chấm ruốc” từ miệng vị tướng lẫy lừng, không hiểu sao, òa khóc.
(Phần cuối bài này có sử dụng một số chi tiết tôi đã viết trên tờ Tuổi Trẻ Chủ Nhật, tháng 5-2004)
(Osin blog)
(Phần cuối bài này có sử dụng một số chi tiết tôi đã viết trên tờ Tuổi Trẻ Chủ Nhật, tháng 5-2004)
(Osin blog)
Subscribe to:
Posts (Atom)
Dành cho thành viên
Blog Sơn Nghệ
Popular Posts
-
Thông báo đến toàn thể bà con. Theo như thông tin cập nhật cuối cùng về danh sách lớp (phiên bản mới nhất). Ban liên lạc trân trọng thông b...
-
Chúc mừng anh Lê Đức Trung sinh nhằm ngày 20/11. Theo cộng tác viên từ Hà Nội gửi về, tình hình dạo này anh Trung, mặc dù đã cán đích 35 ye...
-
Độ này bận quá ko có điều kiện lên mạng or gặp gỡ a e được. Hôm nay lên mạng thấy a e mình vui quá. Như là vừa gặp các bạn vậy. Chúc các bạn...
Chém gió
Labels
Kết nối
Diễn đàn thông tin 41D2