• Chúc mừng năm mới 2012

    Đón chào năm mới 2012! Thay mặt toàn thể lớp 41D2 xin gửi đến tất cả các thành viên lớp 41D2 và gia đình lời chúc một năm mới an khang, thịnh vượng ...

  • Thư báo tin vui

    Lẽ sống của chúng ta trong cuộc đời chính là trách nhiệm với bản thân mình, với cuộc sống mà cha mẹ ta ban tặng cho ta, với những người mà ta thân yêu nhất...

  • Lời chúc mừng tháng 12

    Đầu tháng 12 Ban biên tập xin thay mặt toàn thể bà con xóm nhà lá 41D2 gửi đến những người có những ngày kỷ niệm trong tháng 12 lời chúc ...

  • Anniversary 10 years

    Chương trình kỷ niệm 10 năm ngày rời giảng đường Lớp 41d2 - Khoa Công trình thủy - Đại học Xây dựng (niên khóa 1996-2001).

  • Sổ liên lạc

    Thông tin cá nhân, số điện thoại của thành viên 41D2 liên tục được cập nhật, bổ sung tại đây

Mar 31, 2009

Chém Gió tuyệt kỹ!

Mar 31, 2009 3 comments

Chém gió tuyệt kĩ là một bí kíp võ công nổi tiếng do Trấn Nam Vương Đại Lý Đoàn Chính Thuần sáng tạo ra vào thời Thiên Long Bát Bộ, ngày xửa ngày xưa á!

Tuyệt kĩ này đã giúp ông có được hơn 10 bà vợ ... Sau đó, ông đã truyền lại cho con trai là Thế tử Đoàn Dự, anh này cũng nhờ tuyệt kĩ này mà nổi tiếng giang hồ , cưa được cô Vương Ngữ Yên , vốn là bồ ruột của Mộ Dung "ô Tô" (hem biết nhớ có đúng hem nữa á ... đấy , có ô tô còn để bị cướp bồ , nhục quớ)

Trải qua thời gian ... tuyệt kĩ này đã thất truyền từ rất lâu ! Nhưng sự nổi tiếng của nó thì không ai là không biết ! Cũng vì sự nổi tiếng đó mà có không ít những bí kíp lởm , cũng đòi pon chen : cầu tõm bì bõm với cầu vồng , trụi lông cứ đú với rừng rậm , hôi nách cứ lạch cạch cả nước hoa ... Nhiều chém gió cao thủ cũng ngộ nhận mình có được bí kíp này , nhưng thực ra , cho đến thời điểm hiện tại , tuyệt kĩ này chỉ có 1 người duy nhất biết và hiểu thấu được tất cả những chiêu thức bí hiểm trong đó !

Chém gió tuyệt kĩ được chia ra làm 5 phần :

  • " Soi gái " ;
  • " Làm quen " ;
  • " Chém gió " ;
  • " Tấn công " và " Kết liễu "!

Chương thứ nhất :

Trong số những đồng đạo võ lâm chúng ta hiện nay , không ai là chưa 1 lần soi gái , ngoại trừ những thằng GAY hay những thằng mù ra thì hok nói làm gì ! Nhưng có điều , hầu hết các bạn đều soi gái sai phương pháp , sai công thức , sai hoàn toàn những gì được viết trong Chém gió tuyệt kĩ !

Ngồi quán nước , ngậm điếu thuốc , tay cầm tờ Thể Thao , trên bàn có cốc nhân trần ... nhưng có bóng em nào xinh xinh đi qua là bắt sóng rất nhanh và ngay lập tức vứt báo vứt thuốc , mắt dán vào em đó như băng dính cho đến khi em ý đi khuất rồi mới thôi ...

Đang lượn hồ , thấy 1 em xinh thong thả dạo bánh SH ở phía trước ... ngay lập tức phóng lên bằng được , ngó đầu lại giả vờ nhìn xem có 54 sau đít không ( thực ra là nhìn em ý ) ! Rồi ngay lập tức ... Ngẩng mặt lên trời , hỏi tại sao trời lại xanh thế >>> Sai hoàn toàn ! Điều này sẽ dẫn đến sự tự kiêu của con nhỏ đó ! Tự làm mất giá bản thân và danh dự kủa bản thân ! Nếu có ý định tấn công thì ấn tượng ban đầu đã làm các đồng chí tự đánh mất mình

>>> Chém gió tuyệt kĩ đã viết : " Phải hết sức bình tĩnh , không có gì phải như thế ! Ngồi soi gái quán nước thì cứ nhẹ nhàng rít từ từ , điềm tĩnh như không có chuyện gì hết , bình thản ngắm nó nhưng mặt thì tâm trạng như đang tính bóng tính lô tối nay xem cửa trên cửa dưới , tài sửu thế nào ...

Còn trường hợp trên đường, các đồng chí nên phóng qua nhẹ nhàng và mặt cứ vênh lên , nhìn thẳng trước đã, sớm muộn chả gặp đèn đỏ, cứ đi kè kè bên cạnh , dừng cái là ngó được mặt mũi ngay chứ lo gì mà phải vội ... "

Chương thứ hai :

Soi gái xong , không thể thiếu cái bước " Bình phẩm " ... Em này xinh , em này ngon , em này cá sấu , em này 3D...

>>> Chém gió tuyệt kĩ viết : " Không bao giờ được cá chê con gái trước mặt con gái ... và sau lưng thì càng không thể được ! Con gái rất ghét bị nhận xét , nhất là bình phẩm theo cái kiểu " hàng ngon " ; " cá sấu " ...

Hành động đúng và chính xác nhất :

+ Đối với những em xinh thì nhẹ nhàng 1 vài cử chỉ : Mặt khẽ ngẩng lên 1 góc 20 độ ( chứng tỏ sự bất ngờ ) ; mồm khẽ mở ra chút xíu ; mắt tỏ vẻ chăm chú và có ấn tượng ...

+ Đối với những em xấu thì nhất quyết không được tỏ ra khinh thường ( mặc dù trong đầu nghĩ như thế ) chỉ cùng lắm khẽ lắc đầu , khẽ nhếch mép cười , khẽ buông 1 câu : LACOSTE ... !"

Chương thứ ba :

Để đối phó với những em lừa tình hay còn gọi là Donkey Love , Chém gió tuyệt kĩ viết : " Không được tin vào bất cứ cái pic nào , phải ngắm tận mắt , xoa tận tay chúng ta mới biết được thực sự em đó có xinh hay hok ... WebCam cũng chỉ là 1 phần rất nhỏ như 1 sợi lông trong nách mà thôi ! " Điều cần thiết , cần biết và nhất quyết phải làm theo : hẹn gặp và đèo em đi đâu đóa , thử hàng bằng cách phóng nhanh phanh gấp ... họ họ!!

Tuy nhiên , xem xong pic của các Girl Donkey Love thì cứ khen họ 1 vài câu có chết ai đâu cơ chớ , hớ hớ ngại cái gì ... "

- Chém gió ~!~

Lời mở đầu :

Chúng ta trước hết cần phải hiểu , các nữ hiệp 9x hiện nay cần gì ở 1 chém gió cao thủ ...

- Thứ nhất ... họ cần 1 bạn trai cao ráo , sáng sủa , không cần phải quá đẹp trai ( vì ko chung thủy ) ... nhưng nói chung cũng phải có ấn tượng tốt về ngoại hình.

- Thứ hai ... phải ăn mặc tử tế ... không dân chơi quá mức nhưng nhất quyết là không được "rân chơi".

- Thứ ba ... có hiểu biết , có kiến thức , có tài lẻ.

- Thứ tư ... xe cộ đưa đón đi học , ví dày đưa đi mua sắm.

- Thứ năm ... không đụt , nhưng cũng không đầu gấu, chợ búa, hổ báo ...

- Thứ sáu ... biết cách nói chuyện , làm chị em vui.

- Thứ bảy ... dành nhiều thời gian chém gió cho chị em , sẵn sàng làm mọi thứ vì chị em.

- Thứ tám ... quan tâm và nhớ đến những mốc thời gian , những đồ vật cần phải nhớ ( kỉ niệm ).

- Thứ chín ... không tà lưa 1 lúc vài em , tập trung vào chuyên môn , vui chơi không quên nhiệm vụ.

- Thứ mười ... tôn trọng cuộc sống riêng tư ! không can thiệp quá sâu vào " chuyện của bạn gái chúng mình ".

- Thứ đặc biệt ... quan trọng nhất ... đó là phải " Yêu thật lòng , yêu nhiệt tình , hết mình ... ".

Chúng ta phải xây dựng hình tượng bản thân theo đúng tất cả các tiêu chí trên ... con gái luôn muốn người mình yêu là hoàn hảo , do đó , chúng ta cần phải biến mình từ cái không thể , cho nó nhiễm sắc thể để trở thành có thể

>>>>Chém gió tuyệt kĩ qui định rằng : chỉ cần có được điều đặc biệt + thêm với khoảng 7 điều ở trên là đã có thể ... ngộ rồi đấy

Chương thứ nhất :

Để có được điều 1 và 2 :

Chém gió để tạo hình tượng ban đầu , Chém gió tuyệt kĩ viết : " Chỉ khi nào mình "đỡ xấu nhất" thì hãy lộ diện ! " ... Cũng nên tìm hiểu kĩ cách tự làm đỡ xấu bản thân ! Theo điều tra hiện nay thì mới chỉ có khoảng 20% các bạn trai soi gương trước khi đi học ! Con số này là quá thấp ... chúng ta cần phải ngày 1 nỗ lực hơn nữa ... không tiếc tiền sửa sang , trang bị hành trang thật đầy đủ rồi mới đi luyện công ( nếu không bị quái vả chết mất phần trăm lại tiếc ) ..

.... Cần tránh : Mặc sexy : cởi trần , quần đùi , dạng háng ở quán nước !

Chương thứ hai :

Điều 3 , Chém gió tuyệt kĩ viết :

Có hiểu biết ... cái này thì ai trong số chúng ta cũng có điểm mạnh của riêng bản thân ! có điều là phải biết thể hiện những điểm mạnh đó (ví dụ như giỏi về khối C ... cách thể hiện là viết Blog cho nó máu) ... con gái luôn thích những người có học , có tài , có sáng tạo ! chứ không phải là những anh chàng ... " tốt nghiệp tiểu học cần việc làm " !

Có tài lẻ ... nhất định phải biết 1 vài thứ ... vd như : sử dụng Yahoo thành thạo (khó lắm đấy , Yahoo còn có Games , Paint , Icon ... ) , sử dụng photoshop ( còn chế ảnh em ý gửi cho chứ ) , hiểu biết về âm nhạc , thậm chí hiện nay chúng ta còn nên tìm hiểu cả về : Au đi sừn <--- chị em bây giờ kết cái này lắm ... vv Nói chung mỗi người có 1 thế mạnh khác nhau , nhưng nên tìm hiểu 1 thứ chuyên sâu làm điểm mạnh nòng cốt ... và 1 số thứ biết vớ vẩn , có gì khi nghe chị em trình bày về vấn đề đó thì nói ké vào 1,2 câu.

Chương thứ ba :

Điều 4 ... cái này hơi khó thực hiện , mỗi người có hoàn cảnh khác nhau nhưng bác nào có xe thì nhớ cho phải tháo sọt tháo xẻng ... trong lúc đèo em đi chơi , cấm dùng những từ ngữ chuyên ngành dành riêng cho dân tổ như : " bốc đầu " , " vào vỉa " , " đá lửa " , " vôn văng " , " đầm 3 " , " 54 " ... như thế chị em mù tịt ... và lại còn tạo ra sự lo lắng , chỉ sợ anh ý máu đua xe lại kềnh ra đấy thì bỏ mẹ ...

Còn về vấn đề tiền nong thì nên lịch sự mỗi khi đi chơi , không cò quay cái này ai cũng phải hiểu

Chương thứ tư :

Điều 5 ... Chém gió tuyệt kĩ viết : " 1 số võ lâm đồng đạo hiện nay luôn đem cái sự đầu gấu , puma ra làm vũ khí ... điều này không hoàn toàn đúng vì chỉ có những em muốn nổi mới cần những anh chàng thế này! Nhìn chung thì ngoan vẫn hay hơn là mở mồm là nói tục , khép mõm là chửi bậy... điển hình nhất là tình hình " mang đồ " đến lớp của 1 số thanh niên hiện nay ...

... con gái nó mà biết là tránh xa ngay đấy thể hiện nó ít thôi không hay lắm đâu...

Tuy nhiên cũng không nên quá đụt , thấy đánh nhau là tè ra máu, hãy tạo cho em ý 1 cảm giác được bảo vệ và có 1 cuộc sống yên ổn khi có bạn ở bên cạnh.

Típ theo chương trình trong ngày hôm nay, chúng ta sẽ lại được típ tục chứng kiến tiếp phần 3 của bộ bí kíp " Chém gió tuyệt kĩ " ... Đây là phần quan trọng nhất trong toàn bộ bí kíp ... nếu không luyện tập thuần thục rất có thể dẫn đến "tầu hỏa nhập ga ", "lăn ra tự sướng"... hoàn toàn không có lợi cho sức khỏe họ họ ...

Ngay sau đây xin được bắt đầu chương thứ năm của phần Chém gió ~!~

Chương thứ năm :

Để có được điều thứ sáu và thứ bảy ... làm chị em vui và quan tâm , làm mọi thứ vì chị em ... !

Chém gió tuyệt kĩ viết : " Trước hết , khi đã tạo được ấn tượng ban đầu , đối tượng đã nói chuyện với mình cởi mở hơn thì chúng ta cần tạo ra 1 bước ngoặt trận đấu : ... đó là Tâm Sự !

... Đã là con gái ( ngoan ) thì những suy nghĩ trong đầu luôn phức tạp , rắc rối , các bằng hữu phải biết khai thác điểm yếu duy nhất trong cái đầu đó ... đó là sự mềm yếu , ủy mị ! Hãy tạo ra bước ngoặt bằng cách : đang là 1 Boy vui tính , nói chuyện hay , làm chị em cười ... bất chợt thay đổi ... khi gặp 1 chuyện gì đó ! VD : xích mích cả gia đình ; anh em bạn bè mâu thuẫn ; ...

... Nói chung là khi nào "buồn" nhất thì ngay lập tức phải Tâm Sự với đối tượng ... không phải ngại ngùng gì hết! Cứ nói thẳng , nói hết những gì suy nghĩ trong đầu ( mà có thể là cũng không nghĩ như thế ) cho đối tượng thấy 1 điều : mình được bạn ( anh ) ý tin tưởng tuyệt đối

Ngay sau đó ... phải có 1 câu kết luận như sau :Chém gió : Anh xin lỗi

Chém gió : Nếu như anh có làm phiền em

Chém gió : Nhưng thực sự bây giờ anh đang ... gì gì đếi ( tùy theo tâm trạng của các bác ).

>>> Ngay lập tức, đối tượng sẽ an ủi , vỗ về ... và cũng có đến 80% khả năng đối tượng sẽ Tâm Sự lại với bạn

Đối tượng : Hix , anh đừng buồn nữa

Đối tượng : Em cũng bị như thế rồi mà anh ( )

...

Nếu đối tượng thở ra 1 câu : " Nếu khi nào anh buồn như thế nữa , thì cứ nói cả em "

<--- thành công rồi đấy ... Sau đó , đã nói chuyện , tâm sự thân thiết thì phải tuân thủ các nguyên tắc sau đây :

- Tôn trọng tất cả những gì em nói

- Không ngắt lời, không cãi đài, ở lại bên em đến khi em out thì thôi

- Cấm tuyệt đối kể cho bất kì đứa nào

- Không làm em mất hứng, luôn tìm mọi cách khiến em ý vui hơn ... (nghiêm cấm sử dụng BUZZ!!! trong giai đoạn này)

Và kết quả (của Họa My) 90% là như sau

Em gái: Anh à

Em gái : Em có chuyện này ...

... ( 1 lúc sau )

Em gái : cám ơn anh , em đỡ hơn nhiều rồi

Khi bạn đã là 1 cái gì đó giúp đối tượng giải tỏa tâm lý mỗi khi có chuyện gì xảy ra thì bạn đã thành công được 1 phần rồi ... trở thành 1 chỗ dựa rồi đó nha

Chương thứ sáu :

Quan tâm đến các mốc thời gian , nhớ được những gì chị em đã kể với bạn , vào lúc nào ... tưởng như đơn giản và khó thực hiện nhưng thực ra ... ở trong Chém gió tuyệt kĩ ... đó lại là điều quá dễ dàng :

- Lưu giữ toàn bộ tin nhắn của đối tượng.

- Mỗi lần chat chít xong , đều phải save đoạn nói chuyện đó lại , ghi rõ ngày tháng ... ( vào phần Message Archive để thực hiện cái này ) để tiện xem lại.

- Cao thủ hơn thế nữa ... có thể viết nhật kí những ngày nói chuyện ra ... thiếp ... khi gặp mặt tặng em ý cả 1 đống thiếp kèm theo 1 câu : " tất cả những lúc nói chuyện với em đều là những lúc anh cảm thấy vui nhất ".

>>> Rất nhiều con gái trách con trai là vô tâm! thực hiện những điều trên sẽ giúp các bằng hữu ghi nhớ được mình đã chém gió những gì.

Chương thứ bảy :

Không tà lưa 1 lúc nhiều em! Vấn đề này là khi đã xác định kĩ tình cảm dành cho em ý là vào rồi khó mà dứt ra được ... thì phải chấm dứt các em khác! ... không chẳng may chúng nó lại là bạn của bạn của hàng xóm của láng giềng của nhau ... biết được 1 cái, chưa làm được gì mà mất hình tượng đã có được thì phí lắm

Tôn trọng đời sống riêng tư ... kể cả trong thời gian này ... có thấy em ý trót ôm 1 thằng nào khác cũng không được dỗi, chán nản, từ bỏ, nhất là khi đã có được thành quả như ở trên rồi!

Điều cần làm là phải bình tĩnh, hơi tỏ 1 chút thái độ ghen (yêu là phải ghen chứ ) ... khiến em ý cũng áy náy ...

cái chính là phải khỏe và khéo ... không hấp tấp, không cố chấp ...

Chương kết:

Chém gió tuyệt kĩ viết : Đã yêu là phải yêu hết khả năng bạn có ... do đó, không bao giờ được buông xuôi nửa chừng ... phải kiên trì, từng bước 1 (nếu muốn giữ được lâu)!

Nhất thiết phải thể hiện ra ngoài... mục đích: đừng thằng nào động vào nhá , phiền đấy ... nhưng phải kín đáo và tế nhị... làm thế nào cho người ngoài nhìn vào và đánh giá đây là 1 tình cảm đẹp họ họ ...

Đối với đối tượng, cũng phải thật chân thành, không được phép nói dối... phải tôn trọng tất cả những gì thuộc về em ý , cũng như không ngừng chứng minh tình cảm của mình...

Kết thúc giai đoạn này chuyển sang giai đoạn " Tấn công " bằng 1 câu nói :

"Anh thích em!"

Mar 28, 2009

'TQ phải có căn cứ quân sự tại Trường Sa' - Gớm mặt!

Mar 28, 2009 0 comments

Tờ Hoàn Cầu Thời báo tại Trung Quốc trong số mới nhất 18/3 vừa có bài của tác giả Đới Hy kêu gọi thiết lập căn cứ quân sự tại Trường Sa. Diễn đàn thông tin 41 D2 xin trích giới thiệu cùng quý vị xem xét và đừng có giật mình keke

Bài bình luận có tựa đề "Quân đội của chúng ta cần thiết lập căn cứ quy mô lớn tại Nam Sa để bảo vệ việc phát triển nguồn tài nguyên Nam Hải" bắt đầu bằng nhận định rằng nguyên tắc nền tảng của Trung Quốc trong xử lý các tranh chấp lãnh thổ là 'Gạt bất đồng để cùng phát triển'.

Tuy nhiên, với tình hình hiện tại Nam Hải (Biển Đông), chúng ta đã luôn luôn 'gạt bất đồng' nhưng chưa đủ nỗ lực trong tham gia 'cùng phát triển'. Không giống Philippines hay một số nước khác tìm phương cách luật pháp để xung đột với Trung Quốc, nhiều quốc gia lại dùng các biện pháp kín để lặng lẽ rút dần tài nguyên từ quần đảo Nam Sa (Trường Sa).

Chúng ta chỉ có thể đạt được một sự công nhận (chủ quyền) rõ ràng nếu thúc đẩy phát triển và khai thác nguồn tài nguyên ở Nam Hải.

Trung Quốc vẫn chưa có một giếng dầu hay mỏ khí nào ở Nam Hải

Theo ước tính của các cơ quan chức năng, trữ lượng dầu khí của khu vực bồn trũng chính ở Nam Hải là hàng chục tỷ tấn. Vào cuối thập niên 1990, các nước láng giềng đã hợp tác cùng các tập đoàn dầu khí quốc tế để khoan hơn một ngàn giếng trong vùng biển Nam Sa, phát hiện hơn 200 điểm có dầu khí và khai thác hơn 180 mỏ.

Năm 1999, sản lượng dầu hàng năm của các nước này đạt trên 40 triệu tấn và sản lượng khí đốt là 31 tỷ mét khối, tức lớn hơn sản lượng dầu khí ngoài khơi của Trung Quốc là 2,5 và 7 lần.

Tin cho hay, một nước chiếm nhiều đảo của Trung Quốc tại Nam Sa nhất đã chia vùng biển quanh quần đảo này thành hàng trăm lô mời thầu và tiếp tục ký hợp đồng với Hoa Kỳ, Nga, Pháp, Anh, Đức cùng các nước khác để thăm dò và khai thác dầu khí.

Mỗi năm, nước này thu nhập hơn 10 tỷ đôla từ dầu khí. Vào cuối 2004, Việt Nam đã xây đường băng trên đảo Trường Sa để phi cơ loại vừa có thể hạ cánh.

Vậy mà Trung Quốc vẫn chưa có lấy một giếng dầu hay mỏ khí nào hoạt động tại Nam Hải.

Một số nguồn tin trong ngành nói đó là vì hệ thống quyền lực cục bộ giữa giới chức trung ương và địa phương.

Tương lai của Trung Quốc nằm tại các vùng biển đảo

Không chú ý đúng mức tới các vùng biển đảo sẽ dẫn tới hậu quả trầm trọng. Chúng ta đã có bài học sâu sắc trong lĩnh vực này.

Tới nay, các xung đột và tranh chấp trong Đông Hải và Nam Hải, cùng khủng hoảng qua eo biển Đài Loan tiếp tục làm mỗi con người Trung Quốc day dứt.

Nói tương lai Trung Quốc nằm trong các vùng biển đảo là không hề phóng đại.

Không có nguồn lợi biển và không bảo đảm an ninh được cho các tuyến giao thương hàng hải, Trung Quốc sẽ dựa vào đâu để mà hồi sinh? Tất cả chúng ta cần hiểu rõ tính cấp bách trong việc phát triển Nam Hải.

Cần chạy đua với các nước láng giềng, áp dụng các chính sách ưu đãi đặc biệt, khuyến khích các địa phương và các công ty, các cá nhân để phát triển và khai thác nguồn dầu khí; nhằm tăng khí thế của toàn dân trong việc khai thác Nam Hải.

Thiết lập căn cứ quy mô lớn tại Nam Hải

Nguồn tài nguyên Nam Hải không chỉ giới hạn trong dầu và khí đốt, bởi vậy việc phát triển Nam Hải cần được hoạch định với tính toán và sử dụng các biện pháp đa dạng, cân nhắc mọi yếu tố.

Phát triển dầu và khí đốt phải là hoạt động chính trong bước tiếp theo. Một căn cứ quy mô lớn phải được thiết lập tại Nam Hải, nơi mà vị trí chiến lược của tuyến hàng hải quốc tế phải được sử dụng để cung cấp các dịch vụ toàn diện cho các tàu của Trung Quốc và nước ngoài.

Căn cứ này sẽ là tiền đề cho sự hiện diện ngoài khơi của Trung Quốc trên thế giới. Một khi dây chuyền hàng hải bao gồm các ngành đánh cá, sinh học biển, dầu khí, vận tải, du lịch dịch vụ vv.. được thiết lập, nó sẽ trở thành động lực kinh tế to lớn cho tỉnh Hải Nam và cả nước.

Khi đã có quan tâm lợi ích của cả nước, sự tham gia của hải quân là điều tất yếu. Song song với việc phát triển nguồn tài nguyên Nam Hải, cần thiết lập căn cứ (quân sự) trên quần đảo Nam Sa, với các cơ sở dành cho máy bay, trực thăng và các loại hình tác chiến khác. Hải phận và không phận rộng lớn ở đây sẽ trở thành địa điểm huấn luyện quân sự... không chỉ bảo vệ phát triển kinh tế của toàn Nam Hải mà còn thúc đẩy hiện đại hóa quân đội.

Tác giả Đới Hy là đại tá không quân và là một nhà bình luận có tiếng về các vấn đề chiến lược. Tờ Hoàn cầu Thời báo là ấn bản bổ sung của cơ quan ngôn luận của đảng Cộng sản Trung Quốc - Nhân dân Nhật báo, ra mỗi tuần hai lần bằng tiếng Trung.

(theo BBC)

Mar 17, 2009

Cafe Internet (Tân Liêu Trai)

Mar 17, 2009 1 comments

Gửi đến các bạn tác phẩm cafe Internet - Tân liêu trai chí dị haizz vãi chưởng keke đọc sẽ biết! Chúc mọi người một ngày vui vẻ!
_
Internet là một phương tiện truyền thông thời cổ, phát triển rất mạnh vào khoảng đầu thế kỷ hai mươi mốt. Ông Vương Yến Ngọc, ban tôi, nhà sử học tình dục thường nói: “Những gì tốt lành từ Internet đều là mạo nhận vậy”. Ông Phùng Tất Đắc, chủ bút tờ “Chó Chết Chẹt” cũng có cùng chủ kiến: “Internet chỉ giỏi phục vụ công nghiệp tình dục, lừa đảo và cờ bạc mà thôi”. Riêng bản thân tôi nhận thấy rằng ngày xưa đã từng có thời kỳ mà Internet quán – tục gọi là Internet Cafe, được mở tràn lan ở các nước thứ ba. Chúng không những gây tác hại lớn đối với bản sắc văn hoá dân tộc, làm ảnh hưởng trầm trọng đến thuần phong mỹ tục mà còn chính là môi trường vô cùng thuận lợi để ma quỉ hoành hành và tác oai tác quái. Câu chuyện dưới đây do tôi tình cờ lượm được trong một xó xỉnh của mạng Internet cổ, âu cũng có thể coi là một trong những ví dụ điển hình về tác hại của nó vậy. 
_
Xưa ở Hà thành có bần sĩ họ Phạm tên Thiềm, nhưng sinh nhằm năm Kỷ Tuất nên còn có tên gọi là Phạm Tuất Sinh, làm nghề tự do, quê ở Hào Nam, thân mình nở nang cao lớn, da trắng mặt đẹp, chỗ kín có nhiều nốt ruồi đỏ. Sinh vốn khiếu văn thơ ca hát, bản tính lại hào hoa phong nhã, hết sức nịnh đầm nên rất được phụ nữ thương yêu quí cảm. Đặc biệt mông Sinh thường ngày vẫn tiết ra một thứ hương lạ, vô cùng kỳ dị, đàn ông dính phải thì nóng bụng sốt ruột, đau óc váng đầu, đàn bà ngửi lâu thì sảng khoái đê mê, tâm thần dễ chịu. Có điều thứ hương này hoàn toàn không mùi không vị, nên nữ giới cứ gần Sinh là lúng liếng lả lơi mà chẳng hiểu nguyên nhân nguồn gốc, còn các bậc chính nhân quân tử thấy Sinh sát gái như nam châm hút nước thì ghen tức mà kháo nhau rằng Sinh lạm dụng bùa ngải để quyến rũ nữ nhân vậy.
_
Nhân tết Đoan ngọ năm Canh Hợi Sinh đi chơi đền chùa, khi qua chân cầu Cương Châu chợt thấy một ông già khăn xếp áo dài, đầu tóc gọn gàng mà lông miệng rậm rạp, ngồi bên cạnh một chiếc máy in cổ kính nối mạng, thiên hạ xúm quanh xem rất đông. Sinh tò mò vươn cổ chen chân, thấy ông già đang coi bói cho khách, chính xác đến độ những chuyện trăm năm sau vẫn có thể kể ra vanh vách, không sai một chi tiết. Tất thẩy đều xì xào sợ hãi khâm phục. Sinh thấy thú vị quá bèn xếp hàng bỏ tiền xin một quẻ cầu may, nào ngờ lúc máy in ra lá số, chỉ thấy ông già cau mắt nhíu mày, hai tai giật giật, miệng lẩm bẩm: “Số này nghèo hèn mà phú quí, tình này dâm dục mà đoan trang, mệnh này đoản thọ mà trường sinh, thật là phá cách không sao hiểu được!”.
_
Sinh sốt ruột gặng hỏi, ông già bèn nói: “Nếu chỉ coi bằng lá số thôi thì chưa đủ, xin thí chủ cho xem toàn bộ nhân diện cùng thân dạng” - Nói đoạn kêu Sinh cởi bỏ hoàn toàn y phục, Sinh bất đắc dĩ phải nghe theo. Thiên hạ thấy sự kỳ lạ hiếm có, kháo nhau kéo đến xem đông như kiến. Ông già vừa ngắm vừa ngửi Sinh rất kỹ càng, chốc lại ngửa mặt lên trời lấy ngón tay bấm bấm, chừng độ một giờ ba khắc sau mới lắc đầu mà phán rằng: “Năm nay bản mệnh rất mờ mà tinh hoa lại phát tiết hết ra hai quả mông rồi, xác suất tử nạn trong 6 tháng đầu năm đạt 47%, trong sáu tháng cuối năm đạt 54%, tổng là 101% nên chắc chắn không thoát khỏi nạn kiếp, vậy xin thí chủ liệu đường mà lo trước hậu sự”.
_
Nói xong ông già tắt máy rút điện rũ tay phủi áo đứng dậy ra về, ai hỏi cũng không nói thêm câu nào nữa. Nên nhớ thời đó chuyện tướng số tử vi kinh dịch tử bình phong thuỷ bấm độn vẫn bị coi là mê tín dị đoan, không có cơ sở khoa học. Sinh là người cứng bóng vía, lại có chút học vấn sơ khai nên coi những lời ông già nói chỉ là đồng cốt mê sảng không đáng tin mà quên bẵng đi.
_
Tháng ba năm đó kinh tế toàn cầu suy thoái, Phạm Tuất Sinh lâm vào cảnh túng thiếu, thường phải ăn chịu ở quán cơm bụi gần nhà. Mụ chủ quán cơm tên là Tồn Như Liên, ước chừng hai mươi bốn tuổi sáu tháng rưỡi, tuy không còn trẻ trung gì nhưng cũng thuộc loại lả lơi nhan sắc. Như Liên vốn cảm cái hương lạ của Sinh mỗi khi Sinh đến ăn chịu nên chẳng buồn để ý đến chuyện đòi tiền cơm nước, lại còn nhân lúc vắng khách buông lời ong bướm gạ gẫm: “Cậu mà chịu đồng sàng thì bao nhiêu nợ nần cơm bụi tôi hứa sẽ một tay xoá một tay tẩy mà bỏ hết, lại còn ngày ngày cơm rượu ba bữa, đồng thời sẽ kiếm cho cậu một việc làm an nhàn mà ổn định”. Sinh cả mừng, từ đấy sống cùng Như Liên già nhân ngãi non vợ chồng, nghĩa cơm bụi tình gối chăn xem ra rất đằm thắm.
_
Thứ hương lạ phát ra từ mông Sinh chính là sợi dây vô hình nối kết tình cảm giữa hai người vậy. Như Liên có cậu em vợ làm nghề vi tính, mở một quán Internet Cafe rất khang trang ở ngay đầu Giảng Võ, bèn giới thiệu để Sinh vào làm phục vụ. Công việc của Sinh là đếm giờ thu tiền, pha cà phê nước chanh chè Dilmah, mời chào học sinh choai choai tây ba lô khách vãng lai. Lúc rảnh ít khách Sinh cũng tranh thủ ngồi tập toẹ sử dụng Internet, nào ngờ bản tính vốn thông minh nên tiếp thu rất nhanh. Sinh lại tự đọc sách thiết kế được web site riêng cho quán, có khả năng thoả mãn các yêu cầu kín đáo riêng tư của khách hàng nên được chủ quán rất tín nhiệm. Có điều Sinh trở nên mê Internet như điếu đổ, ngày nào không trực tuyến độ dăm ba tiếng đồng hồ là cơ thể bứt rứt không sao chịu được.
_
Đến giữa tháng năm Sinh đã trở thành cao thủ có tiếng về tìm kiếm thông tin thiết kế lập trình viết thư hội thoại tán gẫu, trình độ giả tên đổi giống cũng đã đến độ xuất quỉ nhập thần. Đêm đêm Sinh thường hay lang thang khắp Internet trêu chọc tán tỉnh hẹn hò lăng nhăng, tự cảm thấy vô cùng thi vị.
_
Một đêm gió mưa tầm tã, Internet quán chẳng có mống khách nào, Sinh mắc màn ngủ sớm. Nửa đêm tỉnh dậy đi tiểu, Sinh tranh thủ bật máy định tán gẫu một lát cho vui, nhưng lạ thay kết nối vào đâu cũng thấy vắng ngắt như chùa Bà Đanh, chờ đến đầu canh ba mới thấy có nick hoamai, hành tung lạ lùng, thoắt ẩn thoắt hiện như là ma vậy. Sinh cả mừng bắn tin chào hỏi, gõ phím tanh tách. Nói chuyện hồi lâu thấy hoamai tâm đầu ý hợp lắm, cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng, cách hành văn lại thỏ thẻ yểu điệu nhẹ nhàng như thục nữ còn trinh. Sinh cao hứng quá không còn kìm giữ được nữa, bao nhiêu tài lẻ đều phun ra hết, lăn chuột thành ảnh đẹp, xuất phím thành thơ hay. Hoamai cũng hưởng ứng nhiệt tình, ngợi khen nức nở, nhận được thơ Sinh gửi bao giờ cũng hồi âm phúc đáp, mà lời lẽ ý tứ của nàng thường thâm thuý sâu sắc hơn hẳn, nhưng vẫn tỏ vẻ khiêm cung nhún nhường để Sinh khỏi hổ thẹn.
_
Cứ thế hàng đêm Sinh cùng mỹ nhân làm thơ xướng hoạ, thật là mãn nguyện lắm lắm. Cũng từ đó lúc nào Sinh cũng ngơ ngác như người mất hồn, chẳng buồn làm việc gì, cả ngày chỉ rạo rực chờ đến đầu canh ba để được tâm tình cùng hoamai, thật là chưa thấy dung nhan mà đã cảm nhau đến tận chân tơ kẽ tóc vậy.
_
Thời gian thấm thoắt, chốc đà chớm thu, Hà thành đã vào tiết mưa ngâu rồi. Nhân một đêm mưa dầm, hội thoại cùng hoamai trên mạng, Sinh thu hết can đảm mà gạn hỏi nàng về thân thế: “Nàng tên là Phí Hoa Mai, tuổi tròn mười bẩy chân dài ngực săn thì ta biết rồi. Chỉ buồn vì nàng dứt khoát không cho thấy ngọc diện, cương quyết chẳng cho nghe ngọc âm. Chắc chỉ coi ta như vật giải sầu trong thế giới ảo thôi chăng?”. Hoa Mai bị Sinh hỏi dồn, biết giấu cũng không được đành gạt lệ nói: “Việc đã đến nước này là do chàng ép thiếp đấy. Thiếp ra ở riêng ba tháng nay rồi, nhà cuối khu Văn Điển, sau Đài hoá thân...”. Sinh là người nhạy cảm, nghe nói đã có ý ngờ rằng nàng là ma, nhưng để chắc chắn Sinh vẫn nhấc phone gọi đến số điện thoại nàng cho để thẩm định lại. Quả nhiên người nhà thông báo Phí Hoa Mai bị cảm phong trúng gió trong khi mở cửa sổ chatting, trong vòng mười phút quên mất không thở nên đã tạ thế đúng vào đầu canh ba, cách đây tròn ba tháng rồi. Tuất Sinh nghe vậy thì bi luỵ lắm, hôm sau bèn xin nghỉ phép đến thắp hương bên mộ chí của nàng ở Văn Điển mà lầm rầm khấn rằng: “Hôm nay trời nhẹ mây trôi, Tuất Sinh cảm khái đến ngồi thắp hương, buồn thay môi đỏ má hường, hồng nhan bạc mệnh xót thương vô cùng...”.
_
Đang lúc nước mắt lã chã bỗng đâu có trận gió cuốn cờ xảy đến, cát bụi mịt mờ, Sinh thoảng ngửi thấy có mùi son phấn Hàn quốc cùng trầm hương hoà quện ngào ngạt, lại thấy chập chờn có bóng thiếu nữ áo trắng từ trong mộ chí lãng đãng lại gần ôm lấy đầu Sinh mà thơm vào trán.
_
Trong chốc lát cảnh vật trở lại yên ắng như không có chuyện gì xẩy ra. Sinh bần thần chạy ra cổng nghĩa trang trả tiền gửi vé lấy xe phóng về, đến nhà soi gương đã thấy trên đầu có một chiếc mụn lớn, kích thước bằng hạt lạc, mọc ngay giữa trán. Tồn Như Liên bình sinh vốn thích nặn mụn với trứng cá, ngặt vì bấy lâu nay Sinh được ăn uống no đủ, chăn gối thoả thuê, kem dưỡng da và sữa rửa mặt lại dùng toàn của hãng có tên tuổi nên nước da nhẵn bóng mịn màng tựa như làn da của trẻ nhỏ vậy, dù là cố tình bới lông tìm vết cũng không bói nổi một chiếc mụn con nào.
_
Nay Như Liên thấy trán Sinh mọc mụn to tướng thì cả mừng, âu yếm đè ngửa Sinh ra salon định nặn bóp cho đã đời, cho phọt ra hết cả nhân lẫn mủ. Nào ngờ lúc vừa chạm nhẹ vào chiếc mụn thì người Sinh bỗng như bị điện giật, các cơ vòng co duỗi liên hồi, mắt đờ đẫn vô hồn trợn ngược, mép sùi bọt trắng xoá. Như Liên kinh hãi vội dìu Sinh lên giường ủ chăn đắp mền, tận tình chăm sóc đến tận đầu canh ba Sinh mới dần hồi tỉnh.
_
Từ đó Sinh trở nên sợ hãi không dám cho ai sờ vào mụn nhọt của mình, mà Như Liên cũng cạch chẳng bao giờ dám nặn trứng cá cho người khác phái nữa. Chiếc mụn mọc trên trán Sinh ngày nhỏ mà mềm mại, đêm to mà cứng ngắc, đặc biệt cứ sau nửa đêm khoảng đầu canh ba thì to đúng bằng hột vịt lộn lòng đào, cương lên khiến đầu Sinh đau buốt không thể tả. Một đêm đau quá không chịu được, Sinh liều mình một tay chuẩn bị bông gạc tẩm xianua thuỷ ngân để sát trùng, một tay dùng dao cạo khứa mạnh. Tưởng rằng sẽ tung ra một đống máu mủ trắng đỏ lẫn lộn, nào ngờ chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng lâng lâng bay bổng, mà từ vết thương có một con bướm nhỏ bay ra, đôi cánh một chiếc xanh một chiếc đỏ trông vô cùng ngoạn mục. Sinh ngạc nhiên nhìn kỹ thì thấy thân bướm là một thiếu nữ tí hon đang khoả thân, cơ thể có đầy đủ các bộ phận như người lớn mà lại cân đối tuyệt đẹp. Con bướm như có vẻ e thẹn ngượng ngùng mà khép cánh che các chỗ kín lại, rồi thoắt cái bỗng to lên như thiếu nữ trưởng thành, khuôn mặt cực kỳ khả ái, cao chừng thước bẩy nặng sáu mươi cân. Cánh trái cuốn dưới đùi biến thành chiếc quần bò ngố màu xanh nước biển, cánh phải che trên ngực biến ra chiếc coóc-xê lụa đỏ màu cam rất đẹp.
_
Sinh biết ngay là Hoa Mai hiển linh, bèn cầm tay âu yếm cười cười nói nói, trước cũng thăm hỏi dăm câu cho lịch sự, sau là đưa nhau lên giường mà đồng sàng giao hoan. Thật là thoả thuê mãn nguyện, bẩy mươi hai thế phượng rồng chẳng thế nào mà chưa từng thử qua vài ba lượt. Sinh cùng Hoa Mai làm xong việc lớn, nghỉ ngơi uống nước cho đến khi có tiếng gà con gáy lảnh lót, chợt thấy Hoa Mai rùng mình, cơ thể biến đổi lạ lùng, chiếc cooc-xê lụa đỏ màu cam tung ra biến thành chiếc cánh màu đỏ bên phải, quần bò ngố mùa xanh nước biển tụt xuống thành chiếc cánh màu xanh bên trái, trong chốc lát Hoa Mai lại trở thành con bướm tuyệt đẹp chấp chới đôi cánh xanh đỏ mà bay dính vào trán Sinh tạo thành chiếc mụn lớn.
_
Từ đó mỗi khi vắng vẻ Hoa Mai lại bay ra cùng Sinh tình tự, đôi lứa rất là tâm đắc. Có điều sau mỗi lần cùng nàng Sinh thường cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tựa như nguyên khí bị suy kiệt tổn hao rất nhiều vậy.
_
Một lần nhân việc đi mua linh kiện nâng cấp máy cho Internet Cafe, Sinh rủ Tồn Như Liên qua lại cầu Cương Châu, thấy ông già xem bói đầu tóc gọn gàng mà lông miệng rậm rạp vẫn đang ngồi đó. Nhớ lại hồi đầu năm Tết Đoan ngọ mất tiền oan, lại phải làm trò đùa khoả thân giữa trời cho thiên hạ cười cợt, Sinh căm tức lắm, bèn rẽ đám đông bước vào chào hỏi: “Cụ ạ, nhờ trước được cụ bói cho một quẻ mà bây giờ những gì cụ không nói đều linh nghiệm cả, thật là ơn này không biết lấy gì mà đền đáp”. Nói xong Sinh đặt lễ một tập đô-la tiền âm phủ, vái hai vái rồi lui ra, trong dạ rất lấy làm đắc chí. Nào ngờ chỉ thấy ông già nhẹ nhàng chỉ tay vào mặt Sinh rồi chậm rãi nói: “Tiếc thay, chết đến nơi rồi mà không chịu hối”, lại quay sang Như Liên bảo: “Nàng phải sống với hạng người này âu cũng là duyên nợ tiền kiếp mà thôi, liệu mà về sắm sửa hậu sự cho hắn thật chu đáo”. Nói đoạn cầm tập đô-la âm phủ Sinh đưa xé tan làm ngàn mảnh, tung lên trời hoá ra một đàn nhặng xanh vo ve hồi lâu rồi bay đi mất.
_
Đến đầu tháng chín năm đó Sinh bắt đầu ngã bệnh, thoạt đầu chỉ thấy hoa mắt nhức đầu, mỏi xương đau khớp. Sau bệnh tình ngày càng nặng, sức lực cạn kiệt, hàng ngày chăn gối cùng Như Liên không quá nổi ba lần, hơn nữa mỗi khi đồng sàng, chiếc mụn trên trán lại sưng tấy đỏ ửng, đau nhức như trăm ngàn mũi kim chọc thẳng vào não bộ khiến cho cuộc truy hoan cũng không được trọn vẹn hoàn mỹ. Đến độ trung tuần tháng mười thì căn bệnh phát ra nhiều biểu hiện kỳ dị với các triệu chứng lâm sàng đặc biệt lạ lùng, thí dụ cứ đêm ngủ là đồng tử con ngươi lại giãn rộng, hoặc sáng sớm ngủ dậy là lại cảm thấy buồn đi tiểu. Những triệu chứng như vậy khiến các bác sĩ giỏi ở các bệnh viện lớn cũng không thể nắm bắt được nguyên nhân nguồn cơn của gốc bệnh chứ chưa nói gì đến việc chữa chạy.
_
Như Liên vô cùng lo lắng, nhưng lần nào đưa Sinh vào viện cũng đều bị trả về gia đình nên nàng chẳng biết phải giải quyết thế nào. Một đêm đầu canh ba, con bướm Phí Hoa Mai lại bay ra đòi giao hợp. Sinh rền rĩ cáo ốm. Hoa Mai không chịu, cứ thế khoả thân lên giường mà nằm. Sinh sợ nguy đến sức khoẻ, lấy tay ẩn nàng ra. Hoa Mai vừa thẹn vừa tức, bèn dùng móng tay mổ toang bụng dưới của Sinh, dễ dàng như ta dùng dao mổ trâu giết gà vậy, bao nhiêu lòng dạ tung ra hết. Hoa Mai chỉ vào đôi quả nhỏ màu trắng, dính vào nhánh dưới bên phải của hành tá tràng mà nói rằng: “Thứ hương lạ trên người chàng là do quả cật trắng này tiết ra, có gì là quí báu lãng mạn đâu mà phải tinh vi thế”, nói đoạn dứt đứt ném mạnh ra sân cho gà. Sinh đau quá hét toáng lên, choàng tỉnh giấc mộng, thấy phía dưới chăn đệm đã ướt sũng rồi. Từ đấy bệnh tình càng ngày càng nguy kịch.
_
Tồn Như Liên vốn có tình cảm sâu đậm với Tuất Sinh nên không đành lòng thấy cảnh người yêu hấp hối đau đớn. Nhân nhớ về ông già coi bói chân cầu Cương Châu, một bữa cuối tháng chạp nàng bèn gọi xe ôm, đem lễ vật đến quì xuống mà cầu khẩn xin cứu giúp. Ông già cười nói lơi lả: “Nàng vẫn còn trẻ đẹp, lại đường đường là chủ một quán cơm bụi, việc gì phải hết lòng với một kẻ phàm phu tục tử, bạc tình bạc nghĩa như hắn?”. Như Liên cứ kiên nhẫn quì mà không chịu đứng lên. Một lát ông già lại hỏi: “Người đẹp có dám hôn ta chăng?”. Như Liên nhìn ông già tuy còn tráng khí minh mẫn nhưng nước da đã đến hồi nhăn nheo, mà lông miệng lại rậm rạp quá nên cũng có ý ngại, chỉ hiềm nghĩ đến Sinh nên cố nén kinh tởm mà vươn cổ há miệng thơm ông già một cái.
_
Lúc chạm vào môi ông già những tưởng toàn mùi thuốc lào bia rượu, nào ngờ chỉ thấy hương thơm LipIce toả ra ngào ngạt, lại thấy hai chiếc răng cửa của ông già bỗng nhiên mắc dính vào cổ họng mình, không làm sao nhổ ra được. Ông già được Như Liên thơm xong chẳng nói câu nào, phủi áo đứng dậy, cười ha hả để lộ khuôn miệng trống hai răng cửa rồi bỏ đi mất.
_
Như Liên cảm thấy vô cùng uất hận nhục nhã, chỉ mong sao chết đi cho rồi. Bèn chạy về nhà định tự tử thì thấy Sinh cũng đang cơn hấp hối, tay đã bắt đầu bắt bươm bướm, mà con bươm bướm này lại rất đẹp, một cánh xanh một cánh đỏ cứ chập chờn bay trong giường, đuổi thế nào cũng không đi, đánh thế nào cũng không chết. Như Liên giận quá bèn quát lớn, bỗng nhiên cảm thấy hai chiếc răng của ông già trong cổ họng được văng ra, bèn đưa tay ra đỡ thì ra là một chiếc vợt bướm tuyệt đẹp, trên cán có đề ”Made in Hell”.
_
Như Liên tiện tay vợt một cái, đã thấy con bướm xanh đỏ mắc ngay vào trong vợt. Con bướm giãy giụa cắn xé điên cuồng nhưng chiếc vợt như có ma lực nên nó không sao thoát được. Như Liên đang định lấy búa tạ đập chết bướm, bỗng thấy ông già xem bói xuất hiện ngay trên bệ cửa sổ. Ông già liếc mắt đưa tình, béo má Như Liên một cái rồi nói: “Con bướm này ngày xưa vốn ở trên trời, một bữa dám lẻn vào vườn cấm mà hút nhuỵ hoa mai nên bị đầy xuống trần làm kiếp người trong mười bẩy năm. Lẽ ra khi chết phải về trời để được đầu thai chuyển kiếp, nhưng do trong thời gian sống dưới trần trót ham thích Internet, bản tính vốn lại là loài bướm ong ưa chuyện dâm dục nên linh hồn vẫn cố nấn ná chui lủi trong mạng mà tròng ghẹo nam nhân. Thôi để ta thu phục đưa nó về trời”.
_
Nói đoạn rút trong túi ra một bao nhỏ trong suốt làm bằng cao su mỏng, quát to lên một tiếng, thấy có làn khói trắng từ chiếc vợt bay thẳng vào bao. Ông già buộc thắt miệng bao lại, hôn gió Như Liên rồi quay người nhảy qua cửa sổ mà bỏ đi mất.
_
Lát sau Phạm Tuất Sinh chợt tỉnh lại, tựa hồ như vừa trải qua một cơn ác mộng, tâm thần ngơ ngác chẳng nhớ những chuyện đã xảy ra. Được mấy hôm thì sức khoẻ phục hồi như cũ, chỉ hiềm thứ hương lạ không mùi từ mông Sinh không còn toả ra như trước được nữa. Dầu vậy Như Liên vẫn còn yêu Sinh lắm, lại còn lấy làm yên tâm rằng từ nay Sinh không còn cuốn hút nữ nhân được, bèn làm lễ cưới linh đình. Sau rồi chồng ra mở riêng quán Internet Cafe, vợ làm chủ quán cơm bụi, con cháu đầy nhà. Thật là khí độ của một đại gia vậy.
_
Sau khi ông già đi, bên trong chiếc vợt vẫn còn thân xác của con bướm kỳ lạ, một cánh xanh một cánh đỏ mà thân bướm trông giống hệt cơ thể thiếu nữ đương thì với đầy đủ các bộ phận. Như Liên bèn đem ngâm fooc-môn làm tiêu bản rồi tặng lại cho ông Thái Kim Châm là một nhà côn trùng học có tiếng thời bấy giờ. Đến nay tiêu bản đặc biệt này vẫn còn được trưng bày ở tầng 3, viện bảo tàng sinh học Paris. 
_
(Tác giả: Bàn Tải Cân - Giang hồ đồn là một ông chủ lớn)

Nhà Ở & Nhà Nước

0 comments

“Nhà ở xã hội” trở thành tin trang nhất trên các báo ra ngày 15-3. Chương trình được nói là sẽ cung cấp nhà ở cho sinh viên, công nhân và những người có thu nhập thấp. Liệu một chính sách như vậy có thể “đi vào cuộc sống” khi mà rất nhiều dữ kiện và bài học chưa được phân tích tới nơi. Vì đây là một quyết định sử dụng nhiều tiền bạc của dân nên cho dù đã được ủng hộ trong vài cuộc họp, cảnh báo tiếp tục, tôi nghĩ, vẫn là việc rất cần.
_
Dự án 200 nghìn căn thuộc chương trình nhà ở xã hội, nếu được thực hiện, chắc chắn, sẽ có tác dụng “kích cầu”. Ít nhất là ở khía cạnh tiêu thụ một khối lượng sắt, thép, xi- măng khổng lồ và thu hút hàng trăm nghìn công nhân xây dựng. Những doanh nghiệp được “chỉ định” thực hiện dự án cũng sẽ là những địa chỉ được hưởng lợi đầu tiên vì họ được quyền quyết định giá bán các căn hộ sao cho đảm bảo cho mình “10% lợi nhuận”. Vấn đề là chưa biết nhà nước sẽ lấy “đất sạch” từ đâu để giao cho các doanh nghiệp này xây dựng.
_
Tuy nhiên, “sản phẩm” mới là câu chuyện phải bàn. Cho dù: được miễn tiền sử dụng đất; được phép tăng mật độ xây dựng, hệ số sử dụng đất 1,5 lần; được áp dụng thuế suất VAT là 0%... Giá thành, theo ước tính của Bộ Xây dựng, “không quá” 7 triệu đồng/m2, khiến cho giá một căn hộ loại nhỏ nhất, 30m2, cũng lên tới hơn 200 triệu. Trong khi, đối tượng mà chương trình này nhắm đến là “3 triệu sinh viên đại học; 2,5 triệu lao động ở 194 KCN” mà theo Bộ Xây dựng, mới “chỉ có khoảng 20% có nhà ở với 2% được ở trong các nhà trọ đàng hoàng...” Liệu công nhân KCN, có thể mua nhà 200 triệu đồng hay bỏ ra một khoản tiền, nếu tính đủ phải hơn 2 triệu/tháng, để thuê nhà xã hội?
_
Một trong những điều kiện thắng lợi của chính sách kích cầu là phải biết rõ đường đi của từng đồng bạc và tốt nhất là đồng tiền ấy được đưa thẳng tới người tiêu dùng. Nhà ở cho công nhân trong các nhà máy, trong các KCN lẽ ra phải được quan tâm từ lâu và nó, vừa phải nhất quán vừa phải được thể hiện đồng thời trong nhiều chính sách. Không chỉ có người lao động, các “ông chủ” của họ cũng có quyền lợi và sẽ tích cực xây nhà ở cho công nhân nếu: những khoản đầu tư này được khấu trừ khi tính thuế thu nhập doanh nghiệp; được tài trợ lãi suất từ các quỹ tín dụng đầu tư… Không thể nghĩ về căn hộ cho công nhân KCN một cách quan liêu. Công nhân đang phải sống khoảng 10 người trong một căn phòng rất nhỏ.
_
Với khu vực viên chức, giáo viên, lực lượng vũ trang… nên tính vào lương một cách rõ ràng phần nhà. Họ xứng đáng có một chỗ ở đàng hoàng chứ không phải là “đối tượng” để nhà nước “chăm lo” bằng các loại “nhà xã hội”. Lương tối thiểu hiện nay tuy mới được “nâng lên” cũng chỉ đạt… 540.000 đồng/tháng, trong đó, “cơ cấu tiền nhà” là 40.550 đồng. Một sinh viên đại học mới ra trường, được hưởng hệ số lương là 2.0, “tiền nhà” có ở trong lương chỉ là 81.100 đồng. Không có loại “nhà ở xã hội” nào có thể cho thuê với mức tiền ấy. Không thể cơ cấu “tiền nhà” cho những người hưởng lương mà khoản tiền ấy không thể thuê được ngay cả nhà cho những người nghèo nhất trong xã hội.
_
Trong những thập niên trước, chính sách nhà ở bao cấp đã bù đắp cho chế độ tiền lương bất hợp lý. Tuy nhiên, không phải người hưởng lương nào cũng được cấp nhà, do đó, trong khi phần lớn công chức không thể dùng lương để trang trải tiền nhà thì một phần lớn khác được lợi hàng trăm, hàng nghìn lượng vàng do chênh lệch thị trường của “nhà hóa giá”. Bài học mà đến bây giờ chưa giải quyết xong ấy rất cần được xem lại khi định tiếp tục bao cấp để đưa ra những căn nhà giá thấp so với thị trường rồi sử dụng các biện pháp hành chính như là cấm mua bán hay sang nhượng… Trong thập niên 90, những chính sách ấy đã từng được áp dụng với “nhà hóa giá” để rồi phải bãi bỏ vì không phù hợp với thị trường và trái với tinh thần của Bộ Luật Dân sự.
_
Nhà nước tham gia thị trường nhà ở bằng cách “tăng cầu” và lấp đầy những thị phần mà tư nhân không muốn đầu tư là cần thiết. Theo Bộ Xây dựng, mỗi năm diện tích nhà ở tăng lên khoảng 30 triệu m2; năm 2008, diện tích nhà ở tăng lên gần 50 triệu m2, nhưng không có loại nhà ở cho người thu nhập thấp. Trong khi, Phú Mỹ Hưng đầu tư những căn hộ rộng hơn 100m2, bán với giá 30-50triệu/m2. Nhà nước có thể cung ứng những căn hộ 30 hoặc 50 m2: những căn hộ cho người độc thân, cặp vợ chồng mới cưới (studio); những căn hộ chỉ có 1 phòng ngủ hoặc 2 phòng ngủ…
_
Những chương trình lớn cũng đòi hỏi phải tính đến tác động về sau, không để mục tiêu trước mắt là hạ giá thành, để tăng mật độ xây dựng rồi tạo ra những “khu ổ chuột cao tầng” cho thế hệ con em gánh chịu. Ngay từ thập niên 70, 80, khi kinh tế còn khó khăn, Singapore phải xây những căn hộ nhỏ, và họ đã thiết kế tòa nhà để sao cho khi kinh tế khá hơn, 2 hoặc 3 căn hộ cũ có thể “trổ tường” tạo ra một căn hộ mới có diện tích phù hợp với hoàn cảnh mới của các gia đình và sự đi lên của đất nước.
_
Sự hồi phục của thị trường nhà đất là một tín hiệu vô cùng quan trọng. Ngày 23/6/2008, khi tiếp Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Washington, DC, cựu chủ tịch cục Dự trữ Liên bang Mỹ, ông Alan Greenspan cho rằng kinh tế chỉ phục hồi khi chiều hướng suy giảm giá trị nhà đất bị chặn lại. Ông Greenspan khi ấy nói về kinh tế Mỹ nhưng phân tích của ông về mối liên quan giữa thị trường địa ốc và kinh tế nói chung cũng có giá trị cho cả nền kinh tế Việt Nam. Thị trường địa ốc muốn đi lên thì phải được tác động cả cầu lẫn cung. Cung ứng nhà giá rẻ, nhằm bổ sung một “phân khúc” mà tư nhân thường bỏ qua là điều mà nhà nước nên ra tay. Nhưng, thay vì dùng các mệnh lệnh hành chánh để đưa giá xuống một cách bất thường, nên tạo cầu tự nhiên bằng cách cải cách tiền lương, hoặc có chính sách tín dụng hợp lý để các đối tượng mà chính sách này nhắm tới có thể tiếp cận được nhà “chính sách”.
Bàn tay của nhà nước cũng cần được dùng trong những tình huống mà thị trường cần.
_
Nhưng nếu bàn tay ấy vẫn để lại dấu vết ngay cả khi thị trường đã trở lại bình thường rồi thì hậu quả mới xuất hiện cũng sẽ vô cùng nghiêm trọng.
_
(Huy Đức)

Mar 13, 2009

Món ăn khó nói

Mar 13, 2009 2 comments

Thân BBT
Hôm nay vào diễn đàn lớp thấy mấy bác thuỷ điện nhà ta cũng văn thơ ra phết, nhất là cái anh Sơn nghệệ, không ngờ đấy, nhưng trong lúc thơ văn mà có cái này kể cũng hay, các bác thử nghiên cứu xem nhé. Cái này của ông Vũ Bằng viết, không phải tôi

Đã định không nói, nhưng không nói không chịu được. Ờ mà nếu ca tụng thịt cầy mà mang tiếng là thiếu văn minh thì mình cũng đành chịu cái tiếng thiếu văn minh vậy, chớ nói đến miếng ngon Hà Nội mà không nói đến thịt cầy, thì quả là thấy thiếu thốn rất nhiềụ Chỉ thiếu có một người, vũ trụ bao la hiu quạnh... huống chi lại thiếu thịt cầy thì còn vui sống làm sao ?
Thực vậy, có ai một buổi chiều lất phất mưa xanh, trời căm căm rét, mà ngả một con cầy ra đánh chén với đôi ba bạn cố tri mới có thể cảm thấy rằng không phải đời lúc nào cũng không đáng để cho người ta sống. Rõ ràng là mình đương buồn muốn chết, người ủ rũ ra, mà "làm một bữa" vào, chỉ giây lát là "nó sướng tỉnh cả người ra", không chịu được. Tôi có thể cam đoan với các anh: Một người thất tình, muốn đi tự tử, nếu người ấy biết thưởng thức món thịt cầy, mà các anh lại mời y dùng chơi chút đỉnh rồi muốn đi chết đâu hãy chết, tôi có thể tin rằng mươi bận thì chín bận ăn xong anh ta sẽ đổi ý định ngaỵ
Là vì đời có thịt cầy, thỉnh thoảng ăn chơi một bữa ta thấy nó cũng bõ để cho ta sống, mặc dù có nhiều lúc cái kiếp con người còn khổ hơn cả cái kiếp con chó vài ba bực. Lo cho con học, vợ hỏi tiền làm giỗ; phắc tuya đèn chưa trả; nhân tình dọa bỏ đi; cuối tháng, lại phải đến chủ nhà hỏi xem hắn có bằng lòng cho thuê nữa hay không... bao nhiêu nỗi lo âu khốn nạn nó làm cho lòng người ta day dứt! Những lúc đó, ăn vàng vào miệng cũng không ngon. Ăn vàng vào miệng không ngon, nhưng ăn một miếng chả chó, ta lại muốn ăn hai để chờ món tái đem lên, ta vừa nhắm nhót vừa suy nghĩ trong khi đợi món dựa mận, chết chết! Sao nó ngầy ngậy, béo béo, ngòn ngọt mà lại có thể thơm đến thế! Ta tự bảo: "ờ mà, sống ở đời bất quá nhiều lắm cũng chỉ đến sáu, bảy chục năm là cùng. Mà trong sáu, bảy chục năm đó, ngày vui quá ít, lo âu, sầu não lại nhiều, thế thì tội gì lại chuốc phiền khổ vào người cho mệt! Ngả con cầy ra đánh chén! "Sống ở trên đời, ăn miếng dồi chó, chết xuống âm phủ biết có hay không?". Thôi thì được ngày nào hãy cứ biết chiều ông thần khẩu ngày ấy đã, sau ra sao sẽ liệu, ấy thế mà chưa biết chừng ăn một bữa cầy vào, cái vận mình nó lại chuyển hung thành cát, chuyển đen thành đỏ thì lại càng hay, chớ có sao đâu ?
Thật vậy, thịt cầy ở nước ta không phải là một món ăn như thịt dê, thịt lợn, nhưng nó lại còn là một niềm tin tưởng trong dân gian nữa. Vận đương xúi quẩy, ăn một bữa thịt chó vào, người ta rất có hy vọng giải đen. Đánh bạc thua liền ba đêm, này ! Ăn một bữa thịt chó, có người gở lại hết cả tiền thua, mà lại còn được thêm là khác. Thử hỏi trong tất cả các món ăn trên thế giới có món ăn nào khả dĩ lại di chuyển được vận hạn của con người đến thế hay không? Nhưng dẫu sao, chuyện di chuyển vận hạn cũng là chuyện của tương lai huyền bí. Nói ngay đến chuyện thiết thực ở trước mắt mà chơị. Một chiều mưa phiêu phiêu ở chốn đồng ruộng căm căm gió rét, không đi chơi đâu được, mà trãi một cái chiếu lên thềm gạch ngô, đưa cay vài chén tửu, trước mặt có một mâm thịt chó làm đủ các món: chả, tái, ca ry, dựa mận, chạo, nem... riêng cứ trông thôi, ta cũng đã thấy lòng phiêu phiêu như mở hội rồi
Thịt luộc đỏ tươi, bì vàng màu da đồng, đặt bên cạnh đĩa rau húng chó; vài dĩa riềng thái mỏng tanh; chả nướng béo ngậy, màu cánh gián; đĩa bún trắng bong nằm cạnh những bát hầm dựa mận màu hoa sim; những liễn xào nấu với chuối "chưa ra buồng" thái con bài; những đĩa dồi tươi hơn hớn, miếng thì trắng, miếng thì hồng, miếng thì tím lợt, đôi chỗ lại điểm những nhát hành xanh màu ngọc thạch... tất cả tiết ra một mùi thơm làn lạt như mùi hoa đồng thảo lại ngồn ngộn như mùi thịt gái tợ.. xin hỏi có ai mà chịu được, không thưởng thức một hai miếng làm duyên? Người chưa ăn bao giờ ăn thử một miếng lại muốn ăn hai, còn người đã biết ăn rồi thì phải nói rằng trông thấy thịt chó mà không được ăn thì buồn bã ủ ê, nếu không muốn nói là bủn rủn chân tay, bắt chán đời muốn chết. Thôi, hãy xếp mọi thứ ưu phiền lại, cầm đũa "làm" mấy miếng đi, người anh em ! Xin mời ! Rượu này là thứ rượu sen cất ở Tây Hồ nhưng không xóc, uống vào một tợp mà như uống cả một làn sen ngào ngạt của Hồ Tây ngạt ngào vào bụng. Nhắm một miếng dồi, lại đưa cay một tợp rượu, rồi khẽ lấy hai ngón tay nhón một ngọn rau húng điểm vào một vị hăng hăng, man mát cho tất cả cái bùi, cái béo, cái cay, cái mát, cái hăng quyện lấy nhau, anh sẽ nói với tôi cảm tưởng của anh ra thế nàọ.. Quả vậy, nếu sau này, người ta chết xuống âm phủ mà không có dồi chó để ăn thì âu cũng là một mối hận thiên thu mà ta cần phải đề phòng ngay tự bây giờ. Óc chó có tiếng là ngon, nhưng có ý vị, càng ăn càng thấy ngon thì chính là dồi chó. Sao mà lại có những người có óc vĩ đại lại đi nghĩ ra được cách làm một cái thứ dồi ngon lạ ngon lùng đến thế, một tổ hợp tiết tấu đến như thế, hở Trờỉ. Gắp một miếng chấm muối chanh, rối đưa cay một hơi rượu, ta thấy tất cả tiết, sụn, lá thơm và đậu xanh ở trong miếng dồi nâng đở nhau, đoàn kết nhau thành một khối bất khả chia lìa, không những thấy ngon lành cho khẩu cái mà thôi, nhưng lại còn làm cho ta mát gan nở ruột vì cái đẹp tinh thần do sự nhất trí tạo thành. Ai cũng đã ăn dồi lợn, và ai cũng ăn dồi của người Tây mà ta thường gọi một cách nôm na là "sốt sích". Bằng thế nào được dồi chó, phải không ông? Dồi chó làm khéo thì cái ruột phải ken kỹ cho mỏng như tờ giấy, đến lúc ăn vào nó cứ giòn tan, không mềm lừ những tiết như dồi lợn, mà cũng không bã như rơmi kiểu dồi Tây; nhưng nó nhuyễn lừ đi, nhai kỹ lại hơi sừng sựt, bùi béo nhưng không ngấy, ngan ngát nhưng không nồng mùi tỏị Nhưng muốn thưởng thức một món cầy cho thật nổi vị, ai cũng sẽ phải công nhận với tôi không có gì "điển hình" hơn món chả. Có một hôm trời lạnh bàng bạc màu chì, đứng tựa vào một hàng rào dâm bụt xanh, hoa đỏ, ta gọi một hàng thịt cho gánh đi qua mua một đĩa chả vào trong nhà nhắm rượu, cái ngon cũng đã "lẫm liệt" lắm rồị. Vậy mà nói cho thực, cái ngon đó chưa thấm với cái ngon của một món chả do một người hiền nội trợ khéo chiều chồng đã làm ra, nó tinh khiết mà lại đủ vị hơn nhiều, ăn vào đến môi, trôi liền đến cổ, ôi, thơm phải nói là... điếc mũi ! Là bởi vì các tiệm thịt chó, cũng như những hàng thịt cho gánh rong, không thể nào làm các món thực công phu, thực đúng kiểu, theo như ý chúng ta mong đợị. Muốn làm một món chả chó thật đúng với ý thích, người ta phải mất công phu nhiều hơn thế. Có thể bảo rằng ta phải tốn công phu y như thể nuôi chim yến đẻ. Trước hết, không phải là cứ có tiền ra chợ mua bất cứ con chó nào về thịt rồi làm thành món ăn mà ăn được cả đâụ Riêng một việc lựa con chó "dùng" được cũng là cả một sự tìm tòi, học tập công phu rồị "Chó già, gà non", câu nói cửa miệng của người ta là thế: ăn thịt gà tìm gà non mà làm thịt, chó phải là thứ chó già mới thú. Nhưng thực ra, theo những người giàu kinh nghiệm, thịt chó già thường nhạt nhẽo, mà ăn hơi bã. Muốn cho thực ngon, phải là cái thứ chó không già mà cũng không non - cái thứ chó "chanh cốm" trung bình từ hai năm tới hai năm rưỡi, cái thứ chó mà nếu các bà cho phép, ta có thể ví với các thiếu nữ dậy thì "xanh lên ngọn tóc, nhựa căng vú đào". Song le, đừng tưởng chọn như thế mà đã đủ. Tuổi tác của con chó mới là một điểm mà ta cần lưu ý. Còn phải lưu ý nữa là bộ lông con chó, chớ không phải là cứ là chó thì "hầm bà là" cả một lứa đâụ. Theo các chuyên viên ăn thịt chó, sắc lông ảnh hưởng tới mùi vị của thịt rất nhiềụ Cái giống chó "bẹcxgxiê", "pêkinoa", cái giống chó "bátsê" cũng như giống "phốc", nói tóm lại tất cả các giống chó tây phương, cấm có ăn thịt được. Thịt cứ dai như chão rách, mà hôi quá, ăn không ra cái "thớ" gì. Chó ăn, phải chính cống là giống chó ta, không được lai căng một tí một li ông cụ. Người Tàu thường cho rằng những người hen suyễn hoặc suy chân thận mà ăn thịt mèo đen, không có một cái lông trắng nào, thì bổ ngang uống rượu ngâm bách nhật hươu bao tử. Giống chó thì không thế. Cái anh chó mực không được trọng dụng như mèo đen. Những người sành ăn thịt chó cho rằng nhất bạch, nhị vàng, tam khoang, tứ đốm, ngoại trừ ra đều "không trúng cách" cả - tuy vẫn biết rằng cứ ăn thịt chó, mà lại thịt chó ta, thì đã ngon chết đi rồị.. ấy đấy, trong bốn thứ chó bạch, vàng, khoang, đốm đó mà ta vớ được một anh giết thịt, nhất thiết ta không thể làm cẩu thả. Trái lại, phải cẩn thận từng li từng tí, mà có khi càng cẩn thận bao nhiêu thì lúc ngả ra đánh chén lại càng thấy thú vị bấy nhiêụ. Bởi thế, tôi đã từng thấy có những người thui chó tử công phu y như thể một nghệ sĩ đem hết tâm cơ ra để tạo nên một đứa con tinh thần lưu lại cho hậu thế. Con chó giết rồi, rửa ráy sạch cứ như ly như lau, treo lên cho khô hết nước rồi mới thuị Thui bằng rơm. Thui cả con. Thui xong, đem ra mổ, cắt đầu, cắt chân để riêng ra, duy chỉ lấy bộ lòng, làm thực kỹ, gia giãm đậu xanh, hành tỏi thực thơm cho vào đấy, rồi lấy những cành lá ổi bọc thực kín con chó lại, bọc cho dày, ngoài lại phủ một lần lá chuối, dàn hậu mói lấy bùn quánh đắp ra phía ngoài cùng. Đoạn bắc kiềng lên, đặt chó vào, chung quanh chất củi cho những đầu củi chụm vào với nhau ở phía trên, kiểu những cái "tăng" hướng đạo, rồi đốt, đốt cho cháy hết củị Củi tàn, còn than cũng đừng bắc ra vội, cứ để âm ỉ thế, cho đến khi than tàn hẳn. Nói thì dể, nhưng làm trọn công việc đó cũng mất mấy tiếng đồng hồ. Những nghe mà sốt ruột. Nhưng thữ tưởng tượng lúc gỡ bùn, giở lá chuối và lá ổi ra mà thấy con chó béo ngậy, cái da cái thịt óng a óng ánh, cách gì mà lại không bắt thèm nhểu nước miếng ra, đòi ăn cho kỳ chết thì thôị. Nhưng mà ăn ngay thì còn ra cái quái gì. Phí cả thịt đi: muốn nên miếng chả, còn là lắm chuyện. Riềng già giã cho thật kỹ, đấu với mẻ, gia thêm vào đủ mắm tôm, để đấy cho ba thứ cấu kết với nhau thành một khối chặt chẽ, rồi mới bóp vào với những miếng thịt thái không to không nhỏ, cứ độ vào một đốt ngón tay cái là vừạ Đừng lấy ra ngaỵ Hãy ướp tất cả chừng vài tiếng đồng hồ rồi hãy lấy ra xếp vào một cái cặp chả, đặt lên trên than hồng mà nướng. Này, nướng chả chó, kỵ nhất cái thứ than tây đấy nhé. Nướng bằng củi cũng không được. Phải nướng bằng than tàu, quạt liền tay cho đỏ, mỡ có rỏ xuống than đừng tiếc. Mỡ đó vào lửa, bốc lên thành khói, khói đó quyện lấy chả, tạo ra một mùi vị đặc biệt không tiền khoáng hậu, thơm phưng phức nhưng không khô, thanh thoát cao sang mà vẫn gần nhân loạị Một người đau bịnh nặng, nằm ở bên cửa sổ nhìn ra giàn hoa thiên lý, chợt ngửi thấy mùi thịt bò xào hành tây, có thể ngấy mà lợm giọng; một người có chứng nhức đầu tự nhiên thấy bay đến trước mũi mùi chả lợn nướng có thế thấy khó chịu vì mùi tuy thơm nhưng có ý hơi nóng; nhưng ngửi đến mùi chả cầy ngát trong gió hiu hiu, ta có thể chắc chắn là người khó tính đến mấy đi nữa cũng phải thấy như cởi gan, cởi ruột. Gắp một miếng thịt chó đó, đừng ăn vội, hỡi người háu ăn ơi ! Cứ từ từ, chầm chậm để làm khổ ông thần khẩu đã ! Anh đưa miếng chả lên trước mắt mà xem: miếng thịt cứ săn lại như thịt một người lực sĩ, mà bóng nhễ bóng nhại một cách mới lành mạnh làm sao ! Nó thơm quá đi mất thôi, anh ạ. Thơm quá chừng là thơm, thơm không phải chỉ làm khổ riêng khứu giác của những người ở trong nhà mà thôi đâu, còn làm khổ tất cả láng giềng, hàng xóm. ở cạnh những người ăn ngon như thế, mình lâu lâu mà không được "thưởng thức", cũng có khi phải phát bực lên mà "ai oán" cho cái kiếp người không được mấy khi xứng ý. Chả chó cũng như thịt luộc, ăn cho thật hợp giọng không nên chấm nước mắm, mà chấm với muối chanh. Ai thích cay, ăn vài miếng lại cầm cái cuống xanh của một trái ớt đỏ, cắn một chút, một chút thôi, rồi vừa ăn vừa suy nghĩ thì mình dù lãnh đạm với cuộc đời đến bực nào cũng phải thương hại cho những ai không biết thưởng thức mùi thịt chó ! Tài thế, sao mà cứ cái thịt ấy làm món gì ăn cũng cứ ngon ở Có thể anh không thích tái chó, đuểnh đoảng với món nem chạo, thấy món cary chó cũng ngon nhưng không thú vì nó không được thuần túy Việt Nam; nhưng đến cái món dựa mận thì nhất định cả trăm người ăn thịt chó đều phải công nhận đó là một món ăn bất hủ ! Chẳng biết ông tổ nào nhà mình, trong một phút xuất thần, lại nghĩ ra một món kỳ tuyệt đến như thế được? Tôi dám nói quyết với các anh rằng có nhiều lúc ngồi thưởng thức cái món đó, tôi đã từng ví với bản nhạc "Le Danube Bleu" của Johan Strauss. Nó dìu dặt khoan thai, cuồn cuộn một cách êm dịu, có đôi khi lại như nhảy nhót lên trong ánh sáng. ấy đấy, cái món dựa mận vào trong miệng nó cũng từa tựa như thế đấỵ Thoạt mới dùng, ta thấy nó dìu dịu, hiền hiền, nhưng điểm mấy lá húng cho vào rồi đưa đi mấy lá bún trắng tinh, chấm với cái thứ nước quánh đặc một màu đào mận, ta thấy nhạc điệu khác hẳn đi, khác nhưng từ từ, chậm chậm, theo thứ tự từng gam một, chớ không lỡ điệu, không đột ngột. Khẩu cái ta như nhảy múa tưng bừng, có lắm lúc tưởng chừng như có cái gì sắp "hỏng kiểu", làm cho ta hơi sợ; nhưng tài tình là chính lúc ta sợ như thế thì sự ngang trở uyển chuyển vuợt qua một cách thần điệu và tạo nên một nét nhạc mới thần tình đến lạ lùng. Song đừng tưởng rằng muốn hưởng một "nhạc điệu" như thế vào trong lòng mình là một công việc dễ dàng đâụ. Thực vậy, món dựa mận muốn ăn cho ra ăn, cần phải làm công phu rất mực, có khi còn công phu hơn cả món chả là khác nữạ. Thịt chó thơm mà ngọt, thui vàng ngầy ngậy lên rồi, đem ra nấu dựa mận mà không quánh, đưa bát đựng dựa mận lên ngang mặt, nheo một con mắt lại mà không thấy nổi lên những rằn ri của bảy sắc cầu vồng, thế là chưa biết nấụ Muốn có một bát dựa mận thật là gia dụng, ta cần phải chú ý tới ba thứ nòng cốt là mắm tôm, riềng và mẻ. Mắm t6m phải là thứ mắm tôm "tiến", lọc cho sạch; riềng giã thật kỹ, cần nhiều, kém thì không dậy mùi; mẻ cũng phải lọc đi lọc lạị Ba thứ đó trộn với nhau thực đều, gia thêm hành muối vừa độ, ướp với thịt chó sống, sau khi đã bóp kỹ rồị Tất cả để đó, chừng một tiếng đồng hồ, chớ có đụng vào, rồi hãy lấy ra ninh. Chó già ninh kỹ, chó non đun vừa tớị Nhưng dù là chó già hay chó non cũng vậy, điều phải nhớ là không bao giờ nên gia nước - dù là nước xuýt - riêng cái tiết chó đánh vào cũng đủ làm cho nổi vị lên rồị Nói đến tiết chó, ta cũng nên biết một chút về cách mổ chó thế nào cho lông tơ của chó không rụng vào trong bát tiết. Thường thường, người ta cắt tiết chó như cắt tiết lợn. Song, những người cầu kỳ muốn tận hưởng một bữa thịt chó thật "ra trò" không chịu làm như thế, nhưng lại vẽ ra thêm một "mốt" xét ra cũng vô hại trong nghệ thuật "đả cẩu" ở nước ta; họ tìm đúng cái mạch máu lớn ở nơi giữa cổ con cầy mà cắt; máu ra, họ cho một ống tre con vào mạch máu đó và truyền tiết vào trong một cái liễn lau rửa kỹ càng. Sự thực, tiết đó không đặc biệt gì hơn thứ tiết cắt thường, nhưng được một điều là không có lông tơ chó lẫn vàọ Vả chăng, ai lại còn không biết rằng đối với các ông ẩm thực rỗi rãi thì giờ quá, làm một món ăn càng cầu kỳ, tỉ mỉ bao nhiêuthì họ vẫn thường tưởng tượng càng ngon miệng bấy nhiêụ Trí tưởng tượng của người ta ẻo ọe y như người đàn bà trẻ đẹp: chiều thì thích, mà quên đi một chút thì "mặt lưng mày vực" ngaỵ.. Chính cũng vì lẽ đó, có nhiều ông ở nhà quê làm dựa mận ngon chết đi được rồi, mà vẫn không chịu ăn ngay, lại còn cầu kỳ muốn cho nó phải "đông" mới thú. Mà ở nhà quê, thường thường không có tủ ướp lạnh thì mới biết làm sao đâỷ Đừng lọ Người sành ăn uống cầu kỳ cũng như người ghiền a phiến vậỵ Dựa mận mà xong đâu đó cả rồi, không đụng tới mà cho vào trong một cái hũ, bịt kín lại, lấy dây thép quấn chặt rồi trát bùn ở ngoài, lẳng xuống đáy ao một ngày một đêm mới vớt lên. Chao ôi, có cầu kỳ một chút kể cũng bõ cái công vất vả ! Ăn miếng dựa mận đông đó, nó tỉnh người ra như con sáo sậu, ông Ba ạ. Lạ miệng, bùi, ngầy ngậy, thơm thơm... Quái lạ đến thế là cùng ! Thịt chó chất nóng, "sốt" thì lạnh, hai cái mâu thuẫn đó, ngồi mà nghĩ tưởng chừng như không thể nào dung hòa được với nhau; ấy thế mà ngờ đâu nó lại y như thể là đại số học vậy; hai cái "trừ" cộng với nhau thành ra "cộng", lựa là cứ phải một âm và một dương. Có người đã nói thức ăn ngon mà chỗ ăn không ngon, không ngon; chỗ ăn ngon mà không khí không ngon; không ngon; không khí ngon mà không có bè bạn ăn ngon cũng không ngon. Câu đó đúng. Nhưng tôi muốn thêm vào "Tất cả đều ngon, nhưng ăn ngon mà không đúng thời tiết cũng không ngon nốt". Lắm lúc ngồi nhắm nháp một chén rượu tăm cất ở Tây Hồ, thưởng thức một mình một đĩa tái chấm muối tiêu, chanh, ớt, tôi vẫn thường nghĩ hình như trời sinh ra thịt chó là để ăn riêng ở Bắc Việt, chứ không phải ở bất cứ đâu đâụ Từ tháng Tám trở ra, trời Bắc Việt nặng những mây mù, đìu hiu một ngọn gió hanh hao, lành lạnh, gợi nhiều niềm tưởng nhớ xa xưạ Lòng mình không buồn não nuột, nhưng sầu nhè nhẹ và mình ưa cái sầu đó, bởi vì nó không hại người mà lại nên thợ Đó, chính ở trong tâm trạng đó mà thưởng thức một bữa thịt chó thì không còn gì hợp lý, hợp tình, hợp cảnh hơn. Lòng đương lạnh tự nhiên thấy ấm; đời đương bàn bạc bỗng tươi lên một nét đậm màụ Một thức ăn mà có lúc thay đổi được cả nhân sinh quan của người ta, âu cũng là một cái lạ ít khi thấy vậỵ Vì thế, nhiều khi ngồi trong nhà trông ra giàn thiên lý để cho lòng lắng xuống, tôi vẫn thấy cần phải tha thứ cho nhứng nhà tu hành chỉ vì quá yêu cái đẹp, cái ngon, cất lẻn ra đi xơi thịt chó mà bị mang cái tiếng xấu là "hổ mang, hổ lửa". Chao ôi, một Lỗ Trí Thâm, một Hồ Quỳ, làm sao mà chịu được sự câu thúc của một thủ tục chật hẹp không cho người ta sống tự do - tự do tư tưởng, tự do thưởng thức, tự do ẩm thực? Nếu tôi có tài,tôi quyết sẽ phải viết một loại bài đăng báo cổ súy những nhà hữu trách trong các giáo phái nên để cho các vị tu hành "đả cẩu" tự do, và hơn thế, lại dùng thịt chó vào trong lễ tam sinh nữa, bởi vì theo các truyện kể trong dân gian thì dường như các ông thổ địa, các ông Thần Trà, Uất Lũy, kể cả vua Diêm Vương nữa, cũng ưa món ấỵ Thần mà còn thích thịt chó, huống chi là người ! Trong các truyện cũ của Tàu, người ta thường thấy có những con hồ ly tinh gần thành chánh quả mà chỉ vì trong một lúc thèm thịt đàn ông, con trai đã làm điều càn bậy để đến nỗi phí cả mấy ngàn năm tu luyện. Ngồi mà suy nghĩ, tôi tưởng thịt đàn ông con trai, đối với các con tinh cái, ngon bất quá cũng chỉ bằng đến thịt chó đối với chúng ta là cùng. Chẳng thế mà thịt chó đã thành ra món ăn được ca tụng trên cửa miệng mọi người, và hơn thế, lại còn đi sâu cả vào trong văn chương bình dân nữạ Đàn ông biết đánh tổ tôm,Biết ăn thịt chó, xem nôm Thúy Kiềụ Thịt chó, thịt cầy, thịt "sư tử đất', bao nhiêu danh từ được đặt ra, nhưng "làng đánh đụng" vẫn cho thế là chưa đủ, nên luôn luôn những danh từ mới vẫn được người ta "sáng chế", không ngoài mục đích đề cao món ăn "số dách" kia: thịt chó còn có tên là mộc tồn - ra cái ý rằng mộc tồn là cây còn, cây còn là con cầy; nhưng linh động và ý nghĩa, chính là cái danh từ "hương nhục" - thịt thơm. Này, có dịp nào gặp người biết thưởng thức thịt cầy, anh thử nói về thịt chó mà xem. Một trăm lần như một, anh sẽ thấy người ấy bắt đầu như thế này :"Không có thứ thịt gì lại có thể thơm như nó..." Nhưng dù thơm, dù ngon, dù ngọt, dù bùi, bao nhiêu "đức tính" đó đã thấm vào đâu với cái đức tính bao quát của thịt chó trong công cuộc thống nhất dân tâm, san bằng sự phân biệt giữa các giai cấp trong xã hộỉThực vậy, tôi đố ai lại tìm ra được một miếng ngon nào khã dĩ liên kết được dân ý đến như vậy, một miếng ngon mà từ vua chí quan, từ quan chí dân, từ ông tư bản đến người làm công, thảy đều ưa thích, thảy đều dùng được, thảy đều thèm muốn, thảy đều công nhận... "ba chê". Ôi, cứ nghe người ta nói thì đổ thóc giống ra mà ăn ! Ăn thịt chó là thiếu văn minh, ăn thịt chó là bẩn thỉu, ăn thịt chó là bất nhân bạc ác... và còn gì nữa, và còn gì gì nữa ! Người ta viện lý con chó là bạn của loài người, ăn thịt chó là mọi rợ, thế thì tại sao con ngựa, "một chinh phục cao cả nhất của loài người" mà người Âu Mỹ cũng đem ra "đánh chén"? Bảo là con chó ăn bẩn, thế thì con gà, con lợn, con cá ăn uống sạch sẽ ư ? Không. Con chó là con vật để cho người ta ăn thịt; ăn thịt chó không khác gì ăn thịt thỏ, ăn thịt nai, ăn thịt bò. Huống chi thịt chó lại còn ngon và bổ; vì thế tôi cho rằng mặc dầu người ta đàm tiếu thế nào đi nữa, thịt chó vẫn cứ là một món ngon bất diệt của dân ta và tôi tin rằng: "Nước ta còn, thịt chó còn" mà văn hóa ẩm thực của ta mai sau hay, dở là ở điểm có biết duy trì thịt chó hay không vậy.

Viết cho những người bạn!

3 comments

Hôm nay đi làm, nhận được một tin từ Skype nick của Phú: "xin chao, chuc 1 ngay vui ve" thấy thật vui. Đang lúc rảnh rỗi do vừa ốm dậy và cũng do việc cũng không có nhiều nên viết một bài gửi anh em trong lớp về một thời gian đáng nhớ, một hồi ức mà mình sẽ không bao giờ quên, ở nơi mà những thành viên trong lớp 41D2 thực sự đoàn kết, tôn trọng và giúp đỡ nhau. Minh chứng cho hình tượng "anh em chung một nhà, thân thiết như ruột thịt" của các thành viên lớp 41D2 dù ở bất cứ nơi đâu.

Nhớ lại thời gian mình và Phú làm trên công trường thủy điện Tuyên Quang. Lúc đó lớp mình gồm 9 thành viên: mình, Đắc Phú, Hoàng Tiến (béo), Thanh Tiến (hói), Đức Minh, Phùng Xuân Nam, Đào Văn Cường, Hoàng (yên thành), Đỗ Quang cùng làm trên công trường thủy điện Tuyên Quang.

na hang

Công trình Thủy điện Tuyên Quang -Nhìn từ trạm OPY

Mình làm ở Chi nhánh Công ty Tư vấn Sông Đà, Phú, 2 Tiến, Minh làm ở Ban QLDA Thủy Điện 1 (mình nhớ tên ban lắm vì suốt ngày làm thanh toán và nghiệm thu mà hihi) Nam, Cường làm ở Ban điều hành DATĐ Tuyên Quang, Hoàng làm ở Sông Đà 9, Quang (lớp trưởng) làm ở Công ty Cầu 12 hay sao Quang nhỉ!?

Lúc lên công trường mình mới ra trường được hơn 2 năm, vẫn còn lơ ngơ lắm! Kỷ niệm đầu tiên và sẽ không bao giờ phai nhạt khi mình xuống bến xe Nà Hang, người đầy bụi và mệt mỏi sau một chuyến hành trình dài hơn 7 tiếng. Ba va ly hành lý cồng kềnh. Vẫn còn chưa biết địa chỉ của chi nhánh mình được điều đến. Lò dò hai tay xách đồ vai đeo ba lô xông thẳng vào Ban điều hành thủy điện Tuyên Quang (^_^) lúc đó là khoảng 3h30 PM nắng và bụi mù mịt do các xe chở đất đi lại liên tục. Các phòng ban vẫn đang làm việc và mình chẳng biết bắt đầu từ đâu, đi đâu rất may là lúc đó bỗng thấy lù lù một ông bạn đồng hương (Hưng Yên) từ trong Ban điều hành đi ra - Đào Văn Cường! Hắn xách đồ hộ và đưa mình về chi nhánh Cty Tư vấn Sông Đà tại TQ. Lúc còn đi học, dù không thân với hắn lắm, nhưng mình thật sự cảm ơn hắn rất nhiều và thấy ấm lòng lúc xa nhà.

Với Hoàng, lúc đó đang làm việc tại Sông Đà 9 mình cũng có kỷ niệm buồn cười. Lúc mình mới lên, một lần Hoàng rủ mấy anh em đi ăn thịt chó ở quán đối diện Ban điều hành (quán gì Phú nhỉ? Không biết bây giờ còn nữa không?) Mình ở Hà Nội, ăn uống sạch sẽ nhìn thấy cái quán bẩn bẩn thấy ghê, nhưng làm được vài tuần rượu ngô thì lúc đó bắt đầu thành người rừng thật sự - người rừng Na Hang.

na hang

Công trình nhìn từ hạ lưu sông Lô Gâm

Đối với Lớp trưởng thì cũng ít gặp vì Quang làm cầu trên đường đến công trình nên hơi xa với anh em và lúc mình lên thì công trình cũng đã gần hoàn thành. Dù vậy cũng có làm mấy trận rượu đổ lên đầu nhau với hắn. Làm mình bây giờ ổ cứng và ram cũng hỏng đi rất nhiều, lưu trữ và xử lý không được như trước nữa keke.

Phùng Xuân Nam làm ở Ban điều hành, trước làm ở Tổng Công ty Sông Đà mình cũng gặp và uống với hắn cũng rất nhiều vì có Trần Sỹ Đức (Ông bạn thân làm cùng phòng Kỹ thuật). Nhưng lên Na Hang mình vẫn nhớ có một lần, Nam, Mình, Minh, 2 Tiến, Phú uống rượu ở quán sông gâm (gần cầu cứng) đến tận 12 giờ - Giờ mà ở cái thị trấn nhỏ xíu và sống tập trung dọc đường NH-TQ không ai nghĩ đến việc rời khỏi chiếc chăn huống hồ lang thang ngoài đường. Cả bọn hát hò ầm ỹ đi bộ từ đầu thị trấn đến cuối thị trấn. Mà có phải là tỉnh táo! Thằng nọ vịn vai thằng kia, ôm nhau rồi hát đi xiêu vẹo, cuối cùng đưa được ông bạn Nam vào đến nhà, hắn gọi cửa bằng một cách mà mình không thể nghĩ được! Đạp cửa ầm ầm, mấy thằng em làm cùng chết khiếp! Không hiểu hôm sau ông giám đốc có cạo đầu cho không. Còn mình tiếp tục theo mấy ông bạn vàng, kim cương về Ban Quản lý ngủ đến sáng rồi về.

na hang

Lòng hồ công trình

Còn những kỷ niệm về Minh, về Phú, về Tiến béo, Tiến hói và Trung (lớp 41D1) thì không thể kể hết. Vì đó là kỷ niệm của tất cả cuộc sống của mình, một cuộc sống mà gần 3 năm trời mình luôn thấy khó khăn, một cuộc sống cô đơn, xa gia đình, luôn phải làm việc tuần sáu ngày, từ 7h sáng và kết thúc lúc nào cũng hơn 12h đêm bên máy tính. Một cuộc sống mà không dành cho những người yếu đuối. Nơi đó mình đã thực sự trưởng thành, can đảm. Cảm ơn những ông bạn kim cương nhé!

Một tuần chỉ được nghỉ một ngày chủ nhật, đó là ngày dường như đã thành thói quen. Lên Ban 1, cùng mấy ông bạn kim cương đi uống rượu lòng lợn tiết canh. Tiếp đó là men say ngất ngây về Ban ngủ cùng Phú và Tiến (Mình vẫn nhớ cái phòng đó với cái quạt thông gió bật suốt ngày đêm, mấy cái giường cá nhân đặt sát nhau) đến chiều tỉnh dậy và về Chi nhánh. Ngày hôm sau lại bắt đầu ngày mới. Làm việc!

Nhiều lúc nghĩ cũng vui, mấy ông bạn làm Chủ đầu tư nhưng toàn phải chiêu đãi tư vấn.  Không có lần tụ tập nào mà thiếu một người. Giai đoạn sau mình chuyển hẳn vào công trường, Chủ đầu tư toàn phải vừa nịnh nọt, dọa dỗi để gọi mình ra thị trấn uống rượu (Nhất là Bạn Minh hồ keke). Sinh nhật được quy định tổ chức cả tháng.

na hang

Và núi Pắc Tạ

Thời gian thấm thoắt đã được 4 năm kể từ ngày mình về! Phú vẫn còn ở lại để quyết toán công trình. Minh và Tiến (béo) lên Huội Quảng - Bản Chát làm tiếp công trình mới. Hoàng lên Sơn la rồi về Nghệ an, hiện bây giờ làm tại Thanh Hóa - Thủy điện Trung Sơn. Mình, Quang, Cường, Nam và Tiến (hói) về làm việc ở Hà Nội. Mỗi người đều có những mối quan tâm riêng, con đường riêng đi trên cuộc đời. Thời gian gặp nhau cũng không còn nhiều như trước, nhưng thực sự những thành viên của 41D2 đã chứng minh rằng dù đi đâu cũng luôn luôn vươn lên phía trước, chẳng ngại khó khăn. Là một khối thống nhất và không thể đoàn kết hơn.

Chúc mọi thành viên lớp những thành công trong cuộc sống!

Hãy nhớ là chúng ta đã có một thời sống bên nhau...

Mar 12, 2009

Ngày mới! bản nhạc mới!

Mar 12, 2009 2 comments

Lang thang trên net bỗng nghe bài hát "Forever and one" và lời bình thấy thật tuyệt! Trước đây nghe nó hình như chưa đủ level để hiểu nó, hiểu nỗi cô đơn mà bài hát mang đến!

Post lên vì chỉ là thấy hay, nếu không phổ biến thì thấy mình thật có lỗi! Hãy một lần nghe bài hát này và ... cô đơn! Chúc các bạn một ngày vui vẻ!

"Hạnh phúc là cái cho đi để mang lại hạnh phúc cho người khác. Và ta sẽ thực sự cảm thấy điều đó khi nhìn thấy người ta yêu thương được hạnh phúc ".Tôi không tin rằng tình yêu là thứ tình cảm vị kỷ, bởi vì tình yêu là tình cảm mà người này dành cho người kia bằng tất cả tấm lòng và sự tin yêu chứ nó không thể là sự vị kỷ, áp đặt tình cảm lên nhau được. Tình yêu mà chỉ cần đến YÊU thôi thì có lẽ không toàn vẹn,với tôi có lẽ cần đến " ba phần YÊU " _ " hai phần THƯƠNG " _ một chữ nghĩa và một chữ tình mới đủ để người ta hy sinh và tha thứ bao dung cho nhau trong suốt cuộc đời.

Ngày xưa mỗi lần nghe đến " Forever and one" , có lẽ tôi không đủ lớn để có thể hiểu hết những tâm sự trong đó, cả không đủ lớn để hiểu về cái gọi là tình yêu . Thế nên mỗi lần nghe đến bài này , tôi chỉ có thể mơ hồ cảm thấy một sự xót xa, một nỗi đau day dứt ẩn sau mỗi nốt nhac vang lên. Cả những từ mà tôi nghe thấy chỉ là chữ được chữ mất đã không làm tôi hiểu hết được những gì người ca sĩ truyền tải đến. Có chăng trong tôi lúc đó chỉ đủ sức cảm nhận một nỗi đau đang oằn mình bên trong mà thôi.

"What can I do ? 
Will I be getting through ? 
Now that I must try to leave it all behind..."

Thật là khó khăn khi bỗng chốc mọi thứ đều thay đổi...khi những thương yêu mà chàng trai những tưởng sẽ tồn tại mãi mãi bỗng chốc lại tan vỡ vì sự ra đi đột ngột của cô gái...không một lời giải thích, không một lý do..." Anh còn có thể làm được gì ? Rồi cũng sẽ vượt qua được mọi thứ chăng ? Giờ đây , có lẽ anh phải cố gắng để tất cả lại đằng sau ..." Bỏ lại những tháng ngày êm đềm , bỏ lại những kỷ niệm đã một thời từng nâng niu, từng trân trọng để đối diện với những sự thật trước mắt , đối diện với những tan vỡ mà có lẽ chàng trai không hề muốn xảy ra... 

"...Did you see what you have done to me?
So hard to justify 
Slowly it's passing by..." 


Nếu cho rằng khi một tình yêu sâu nặng bị tổn thương sẽ dễ dàng biến thành lòng hận thù tôi e là đó là tình cảm vị kỷ trong tình yêu mà thôi, đó là một thứ tình yêu ích kỷ và mù quáng bởi chính bàn thân họ. Tôi cho rằng khi tình yêu đã không còn thì đừng nên níu kéo tất cả lại... níu kéo để làm gì khi người ta không còn dành cho mình chút tình cảm nào. Đừng làm cho người ra đi phải mang cảm giác có lỗi vì đã hết yêu thương, đừng oán trách nhau bằng những lời trách móc , những lời làm tổn thương nhau...Bởi nếu trong bạn còn tình yêu với người kia thì sẽ chẳng lấy làm sung sướng gì khi làm cho người đó đau khổ, làm cho người đó đem theo mặc cảm tội lỗi đã ruồng bỏ bạn...Tình yêu đã hết thì không thể níu kéo bằng sự ích kỷ của một trong hai người được...Không một lời trách móc nặng nhẹ chỉ là một câu hỏi cũng đủ để cô gái nhận ra cô là người có lỗi, nhưng không vì thế mà chàng trai lại đang tâm đổ xuống cô tất cả .
Cố tìm một lời biện minh cho kẻ ra đi, cố tìm lấy một lý do để có thể tự nhủ cho những hành động của cô gái. Xét đến cùng chàng trai vẫn còn yêu cô cơ mà, thế thì làm sao chàng có thể nhìn thấy nàng đau khổ được, dù cho người nàng yêu lúc này không còn là chàng nữa, dù cho cái tình yêu của nàng đối với chàng đã hết, thì có nghĩa gì đâu, bởi dù sao nó cũng đã là tình cảm một thời của hai người. Có lẽ sẽ đau khi nhìn thấy nàng rời bỏ mình để ra đi, nhưng tình yêu của chàng trai là mong mỏi cho cô gái được hạnh phúc kia mà, dù là hạnh phúc bên một kẻ nào đó không phải là chàng thì ... chỉ cần nhìn thấy nàng hạnh phúc có lẽ cũng đủ làm chàng thấy ấm lòng rồi. 

"...Forever and one I will miss you 
However, I kiss you yet again 
Way down in Neverland..." 

"Mãi mãi không hề đổi thay...anh sẽ luôn nhớ đến em ...Dù rằng nụ hôn ta chưa hề trao nhau thêm một lần nào nữa ... Trên con đường về Neverland ..."Càng cố gắng xua đi hình bóng của nàng, những ký ức ngọt ngào vẫn nào buông tha, kỷ niệm êm đềm quá , mong manh quá nên bây giờ đã vỡ tan... Nhìn thực tại, phủ nhận thực tai bằng những hình ảnh ngày xưa nay đã không thể còn có nữa... Chàng trai đã không thế làm hoen mờ mối tình của mình bằng những lời cay đắng, mà là những hình ảnh đẹp đẽ, nhưng cũng vì thế nó càng mang lại cay đắng, buồn thương mỗi lần quá khứ xưa hiện về... Vỡ oà ... trong đáy mắt của kẻ ở lại... 

"...So hard I was trying 
Tomorrow I'll still be crying 
How could you hide your lies 
Your lies..." 

"Thật là khó khăn anh cũng phải cố ... cố gằng gượng dậy.Dù cho ngày mai nước mắt vẫn còn thấm đẫm... lăn dài... Làm sao em có thể che dấu những lời dối trá..." Đến bây giờ đây tâm trạng mới vỡ oà, mới được bộc bạch, chàng trai chỉ có thể trách nàng đã không thể nói lên với chàng sự thật, chàng không trách nàng vì tình yêu đã hết, chỉ trách sao nàng không một lần thẳng thắn với nhau... Để giờ này chàng bỗng chốc nhận ra thì mọi thứ đều đột ngột đổi thay...Khi tình yêu đã hết nàng không nên che dấu bằng mặc cảm tội lỗi, không nên dối trá nhau để cố gắng yêu thương... Có lẽ chàng trách nàng đã không đủ dũng khí khi nói lên sự thật, để đến giờ này tất cả là thương mang... Chàng sẽ chẳng ích kỷ đến nỗi níu kéo tình yêu trong cô khi tất cả đều không còn, khi tất cả đều lụi tàn, thì làm sao có thể cứu vãn nỗi... 

"...Here I am 
Seeing you once again 
My mind's so far away 
My heart's so close to stay 
Too proud to fight 
I'm walking back into night 
Will I ever find someone to believe?" 

"Đây là lần cuối anh nhìn em, một lần sau cuối... Bởi trong anh tất cả đã xa xôi lắm rồi, trái tim anh đã quá đóng chặt... để có thể là nơi nương náu ..." . Chấp nhận những tình cảm đã đổi thay, chấp nhận rằng anh mất em, chấp nhận chẳng còn gì nữa giữa hai ta, anh đành phải tự tìm cho mình một nơi để có thể tự chữa lành vết thương lòng... Bây giờ mọi thứ có lẽ đều quá khó khăn đối với anh . Thế nên chàng trai chỉ còn có thể mong thời gian sẽ chữa lành tất cả...Cuộc sống sẽ vẫn cứ êm trôi , những đau thương nằm lại ở quá khứ...phía trước mong một ngày nào đó khi bình tâm trở lại, chàng trai lại có thể tiếp tục những ngày tháng dài ở tương lai, xua đi những u ám , buồn khổ đằng sau. .." Tìm lại cho chính mình một niềm tin đã đánh mất".

Mar 7, 2009

Xin tài liệu Thủy điện Tuyên Quang

Mar 7, 2009 2 comments

Xin chào các anh em 41D2
Hiện nay mình đang chuẩn bị làm luận văn cao học, mình định làm đề tài về đập đá đổ bê tông bản mặt. Được biết các đ/c Minh, Phú, Tiến... đã từng làm BQL thủy điện Tuyên Quang, mình muốn xin các bạn một số tài liệu liên quan như tập bản vẽ, thuyết minh, phụ lục tính toán, các ảnh chụp quá trình thi công...công trình Thủy điện Tuyên Quang (càng nhiều càng tốt, có cả Đập Cửa Đạt nữa càng tốt).
Rất mong các bạn giúp đỡ.
Xin cảm ơn!

Mar 5, 2009

Hỏi thăm tình hình

Mar 5, 2009 1 comments

Dạo này ốm đau thế nào rồi Sơn Nghệ ơi?
Anh em lo cho ông quá. Chắc bệnh này là do tức hạ phá thượng chứ gì?
Chú sang Gia Lâm anh chữa cho.

Tuấn Tú hoãn báo hỷ

3 comments

Thông báo mới nhất về việc báo hỷ của Tuấn Tú

Thứ Bảy tuần này (dự kiến là ngày báo hỷ của Tuấn Tú) Tuấn Tú lại bận đưa vợ đi có việc (không biết là lại mặt hay lại mồm) nên kế hoạch báo hỷ sẽ được hoãn lại.

Khi nào có thông báo mới tôi sẽ thông báo để anh em đọc thông báo về để thông báo lại cho anh em chưa đọc thông báo.

Thằng Tú mới cưới vợ nên ăn nói hòanh tráng lắm anh em ạ. Nhưng theo dự đóan của tôi rồi nó sẽ là thằng SV thôi. Ra gì.

Trân trọng

Mar 4, 2009

Trần Tuấn Tú báo hỷ

Mar 4, 2009 1 comments

Căn cứ lý do kỹ thuật nên đám cưới của Tú hơi bị ít anh em 41D2 về dự;
Căn cứ ý kiến chỉ đạo của Ông chú rể.
Căn cứ vào việc dạo này anh em 41D2 ít gặp gỡ.
Vì vậy nhân dịp Tú lên Hà Nội làm báo hỷ đề nghị anh em 41D2:
Tổ chức gặp nhau tại Quán bia Hiếu béo (đường Kim Liên mới) vào hồi 12 giờ ngày 07 tháng 03 năm 2009.
Đề nghị anh em cho ý kiến vào tham dự đầy đủ.
Trân trọng.

Đám cưới Trần Tuấn Tú

4 comments

Một số thông tin về đám cưới Trần Tuấn Tú

Cưới được cô vợ rất xinh và đang công tác tại một trường đại học nào đó, chức vụ là SV năm thứ 3. Tuy cưới gấp nhưng không phải do bác sỹ xui mà là do cô dâu sang năm là Kim lâu.

Vì đám cưới vào ngày thường và lại là thứ
Hai đầu tuần nên chỉ có tôi, Đỗ Quang, và Chung Nhắng đi, kèm theo là đồng chí Đào Văn Cường thì cử đại diện qua Bưu điện đi dự (gửi quà).

Một số hình ảnh v
ề đám cưới Tú (lưu ý mọi người đây là đám cưới của Tú chứ không phải của Đỗ Quang, nhầm là chít đấy).
Tú và Ông em Thành (đội tuyển AOE chắc vẫn nhớ Ông em này, nickname là LT hay NT gì đó)











 
Diễn đàn thông tin 41D2 © 2011 | Designed by RumahDijual, in collaboration with Online Casino, Uncharted 3 and MW3 Forum